Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 271
Cập nhật lúc: 2024-12-03 20:44:36
Lượt xem: 3
Nếu không phải Cố Bồi gọi điện thoại tới nói rằng anh sẽ đến, còn đặc biệt nói rõ rằng anh đã xác nhận mẹ ruột của cô là ai, Lâm Bạch Thanh không nỡ đi nghỉ ngơi đâu, cô muốn làm nhiều thuốc hơn trong một lần.
Nhưng bác sĩ Lưu không thể chịu đựng được nữa, mà Mục Thành Dương phải quay lại Thâm Hải một chuyến, đúng lúc các loại thuốc đã được làm thành bán thành phẩm, chỉ còn việc vo lại thành viên thuốc nữa thôi, lại thêm việc nến lá vàng đã bị đậy kín rồi, Lâm Bạch Thanh tạm thời đóng cửa, nghỉ ngơi trong hai ngày.
Chiêu Đệ nấu ăn luôn xem trọng hương vị, nửa nồi thịt luộc trong dầu đỏ sáng rõ, và một đĩa cà xào với ớt xanh, mọi người vừa bước vào sân đã bị mùi xông lại làm cho rơi nước mắt.
Lâm Bạch Thanh đoán Cố Bồi vẫn muốn ăn thịt bò, nhân lúc dọn dẹp quầy cô đã đi đến chợ rau, nhưng không còn thịt bò nữa, chỉ có bò viên.
Chuyện này đơn giản, đun nóng nồi lên, cho chút dầu hào, xì dầu, rắc chút muối, tiêu đen, sau đó trải rau xà lách dưới nồi để đun chín, rắc ít hành lá cho đậm đà, nêm nếm cho vừa miệng.
Cô đoán Cố Bồi còn muốn ăn cơm rang trứng, cơm còn nóng, nhưng cũng chờ cơm nguội được, hôm nay cũng không có đậu xanh tươi, Lâm Bạch Thanh mở một cái hộp ra, chân giò hun khói lại là rất tươi, bởi vì Chiêu Đệ ở đây, cô cố tình xào thêm một đĩa nữa.
DTV
Cô vừa định rời khỏi phòng bếp đã đụng phải Cố Bồi, cô hỏi: “Chiêu Đệ đâu rồi, sao không ra bưng thức ăn lên?”
Lâm Bạch Thanh vẫn chưa kịp nói cho em gái về thân thế của mình, cô chuẩn bị cùng nghe Cố Bồi nói chuyện với em gái.
Hơn nữa, cô ấy đã làm ca đêm liên tục mấy lần rồi, sao lại chạy đi làm nữa?
Để cho cô và Cố Bồi có một chút không gian để hòa hợp với nhau sao?
Tuy rằng em gái của cô có chút ngốc nghếch, nhưng cô ấy lại đối xử rất tốt với người chị của mình như cô, sắp được biết người phụ nữ đó là ai rồi, trong lòng Lâm Bạch Thanh rất mâu thuẫn, thôi kệ, để hôm khác cô từ từ nói chuyện với Chiêu Đệ vậy.
Cô còn tưởng rằng Cố Bồi vừa mới tới, nhưng vừa vào cửa liền nhìn thấy trên bàn trang điểm của cô có thêm mấy lọ mỹ phẩm dưỡng da, nhìn góc giường thì thấy có thêm một đôi dép màu xanh da trời. Gần đây Lâm Bạch Thanh quá bận rộn, một ngày có thể bỏ ra chút thời gian để đi tắm, bình thường chỉ ở một mình nên không cảm thấy gì, bây giờ có đôi dép của Cố Bồi làm nền, chúng bỗng dưng trở nên bẩn rồi.
Người đàn ông sạch sẽ này, Lâm Bạch Thanh muốn đuổi anh ra ngoài.
Lâm Bạch Thanh thấy anh không ăn cái khác, chỉ xử lý đĩa cơm chiên, cô bưng một bát canh đưa cho Cố Bồi: “Cuối cùng là ai?”
“Một đồng chí nữ tên là Thẩm Khánh Nghi, phía trước tên của bà ấy là phần tử cần cải tạo.” Cố Bồi nói: “Khi đó còn bị gọi là tù nhân cải tạo lao động, là tội phạm của giai cấp vô sản.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-271.html.]
Khi nhìn thấy những viên thịt tròn và rau xanh, anh tự hỏi liệu những thứ này có ngon không, anh húp một ngụm nước canh trong veo, sững người một lúc, bởi bát canh trong veo nhìn thấy đáy như vậy lại có mùi rất nồng, vị ngon ngọt của thịt trâu, cùng với mùi rau xanh, có thể khiến răng của mọi người cảm thấy tươi mát.
Mà uống một ngụm canh ăn một miếng cơm chiên lại ngon đến bất ngờ.
Trên thực tế, Cố Bồi vẫn cho rằng đồ ăn Trung Quốc không ngon, nhưng Lâm Bạch Thanh là một ngoại lệ.
Có lẽ đó là một mối quan hệ huyết thống trong chốn u minh, khi Lâm Bạch Thanh nhìn thấy danh sách đã sớm chú ý đến Thẩm Khánh Nghi.
Còn vì Thẩm Khánh Nghi được cử đi học ở Thủ đô mà cảm thấy kinh ngạc lẫn thán phục.
Kết quả, thật sự là Thẩm Khánh Nghi?
Cho nên bà Thẩm: người tự học thành tài, giảng môn hóa học ở đại học thành phố cảng là bà ngoại của cô sao?
Rồi năng lực nếm thuốc, luận thuốc, bắt mạch, châm kim nhạy cảm khác hẳn người thường của cô đều là được di truyền từ bà ấy.
Chính là nhờ có một người bà ngoại và mẹ có chỉ số thông minh cao nên cô mới có được tất cả những kiến thức như bây giờ.
Trong lòng Lâm Bạch Thanh đột nhiên sinh ra một cảm giác tự hào.
Cuối cùng, khi nghe tin tức về cha mẹ ruột của mình, cảm giác giác áy náy của cô đối với vợ chồng Lâm Hữu Lương đã vơi đi một chút.
Nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn rất khó hiểu, phán đoán từ giọng điệu của Thẩm Khánh Hà, Thẩm Khánh Nghi có mâu thuẫn với mẹ bà ấy vì bà ấy đã bỏ học, vì có mâu thuẫn mà bà ấy đã lựa chọn rời đi mà không nói lời từ biệt, những năm nay, bà Thẩm: Liễu Liên Chi vẫn cố gắng tìm con gái mình, nhưng bà ấy cũng rất hận người đàn ông đã đưa con gái mình đi, vậy người đàn ông đó là ai?
Cô lại hỏi: “Còn người đàn ông kia thì sao, anh có biết đó là ai không?”
Cố Bồi đặt thìa xuống uống một hớp nước, sau đó lấy khăn giấy mình mang theo bên mình từ trong túi ra lau miệng, nhìn đi chỗ khác: “Vì có thể điều tra rõ ràng chuyện này, đoạn thời gian này anh đã rất vất vả đấy.”
Ban đầu Lâm Bạch Thanh không hiểu ý của anh, nhìn chằm chằm vào người đàn ông một lúc, cuối cùng cũng hiểu tại sao anh cứ nói về việc mình rất vất vả.
Cô cúi người, cách chiếc bàn mà hôn nhẹ lên môi anh rồi lùi lại, nhìn về phía người đàn ông.