Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 238

Cập nhật lúc: 2024-12-03 12:02:16
Lượt xem: 0

Đông Hải có rắn, chủ yếu là rắn cạp nong và rắn lục, đều là loại rắn kịch độc.

Bình thường chúng sống trong mương máng, rừng cây, nhưng cứ đến tháng 6 tháng 7, thời tiết bắt đầu nóng lên, nhà mái bằng ở khu dân cư lại khá mát mẻ, chúng sẽ trườn vào trong nhà người dân, nếu bị chúng cắn sẽ rất phức tạp.

Lâm Bạch Thanh vội hỏi: “Bác gái Tề, rắn ở đâu thế ạ?”

Bác gái Tề chỉ: “Ở ngay nhà cô đấy, vừa nãy vẫn còn ở trên tường.”

Mục Thành Dương men theo bờ tường tìm một lượt, nói: “Chắc là chạy đi chỗ khác rồi, cháu chẳng nhìn thấy đâu cả.”

“Cái cậu này nữa, cậu suy nghĩ đơn giản quá, rắn có bò ở chỗ sáng không hay nó toàn trườn bên trong tường.” Bác gái Tề nói.

Ở trong nhà riêng thì kệ được, nhưng trẻ con trong ngõ nhiều, nếu nó cắn trúng trẻ con thì rắc rồi đấy.

Lâm Bạch Thanh nói: “Sư ca, anh lấy cái gậy gõ bốn phía xung quanh cho nó sợ chạy đi.”

Mục Thành Dương nhìn đồng hồ, nói: “Anh còn có việc, em vào dược đường lấy ít hùng hoàng phun vào trong ngõ đi.”

Lúc này Kiều Mạch Tuệ ở trong nhà đi ra hỏi: “Tôi nghe nói có rắn, sao, cắn chết ai rồi à?”

Mặc dù bà ta nói hơi khó nghe nhưng mấy năm trước thành phố Đông Hải đã từng có gia đình bị rắn cắn chết trong lúc đang ngủ thật.

Nên bác gái Tề nói: “Nhớ lại tôi lại thấy sợ, nó là con rắn lục đấy, nó lặn một cái rồi chui vào nhà Bạch Thanh, chao ôi, mau bắt nó đi, không nó chui vào nhà tôi, cắn cháu tôi thì sao?”

DTV

Lâm Bạch Thanh nói: “Chúng ta không bắt nó nữa, cháu đến dược đường lấy ít hùng hoàng phun là nó chạy.”

Kiều Mạch Tuệ lập tức thất vọng: “Lâm Bạch Thanh, hàng xóm cùng quê với nhau mà sao cô không tử tế chút nào thế?”

Lại còn vỗ tay nói to với mọi người: “Đùi của tôi bị phong thấp rất nghiêm trọng, đang muốn tìm rắn lục ngâm rượu đây, mọi người nghe xem Lâm Bạch Thanh nói thế có ra làm sao không, lấy hùng hoàng doạ cho rắn sợ bỏ đi, trời ơi, thề thì chân của tôi phải chịu đau một cách vô ích sao?”

Bác gái Tề nói: “Bà đừng bắt rắn nữa, nhờ Bạch Thanh kê đơn chữa cho bà đi.”

Kiều Mạch Tuệ lùi lại hai bước, bĩu môi nói: “Bảo cô ta chữa bệnh giúp tôi á, ha ha, không chữa được đâu.”

Bác gái Tề nói: “Con rắn đó muốn cắn Bạch Thanh cũng khó, bà muốn rắn lục thì bảo Vệ Quốc mua cho một con đi.”

Kiều Mạch Tuệ nhìn Lâm Bạch Thanh từ đầu đến chân chế nhạo: “Vệ Quốc nhà tôi đi lính tròn 12 năm nay, quốc gia không sắp xếp công việc, mấy đồng ra quân thời gian trước đều đóng góp vào Linh Đan Đường rồi, tôi muốn mua thì phải có tiền chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-238.html.]

Thấy Lâm Bạch Thanh định đóng cửa, liền lấy chân chặn lại: “Lâm Bạch Thanh, đây là nhà cũ của nhà họ Cố chúng tôi, hôm nay tôi nhất quyết phải vào bắt rắn, cô không để tôi bắt, tôi… tôi nằm ngay trước cửa, không đi nữa cho cô xem.”

Lâm Bạch Thanh đưa tay ra: “Nhân sâm mà Trần Khánh Khôn cho tôi đâu, cái bà già này mặt bà cũng dày phết đấy chứ, nói không đưa là không đưa, hay là nuốt luôn rồi.”

“Mày… mày gọi tao là gì, con ranh con này không biết lớn bé gì nữa hả?” Kiều Mạch Tuệ tức chết, lắp ba lắp bắp.

Lâm Bạch Thanh cố ý nói: “Cũng đúng, mặc dù chúng ta bằng vai, nhưng dù thế nào tôi cũng phải gọi chị một tiếng chị dâu, chị dâu, chúng ta còn chưa tính món nợ nhân sâm đâu, chị đừng có nằm nữa, về nhà lấy nhân sâm cho tôi đi.”

Nói đến nhân sâm, Kiều Mạch Tuệ liền bốc hỏa.

Bà ta bị phong thấp, phổi cũng kém, nhân sâm có thể giúp bổ khí, cũng có thể loại bỏ phong thấp, dù sao thì Cố Vệ Quốc cũng đã thua, bà ta không chịu nhận món nợ, tức giận bỏ đi.

Cố Bồi nghe thấy tiếng cãi nhau liền hỏi Lâm Bạch Thanh: “Có rắn thật à?”

Lâm Bạch Thanh nói: “Đừng sợ, lấy hùng hoàng vẩy mấy cái, phụt phụt mấy cái là nó sợ bỏ đi rồi.”

Hai người đang nói thì Cố Vệ Quốc vác theo một cây gậy dài bằng trúc đi tới từ chỗ rẽ, vui vẻ chào hỏi: “Chào chú nhỏ, thím nhỏ.”

Cố Bồi hỏi: “Vệ Quốc, cháu cầm theo cây gậy trúc làm gì thế?”

Cố Vệ Quốc nói: “Chân mẹ cháu bị phong thấp, nghe nói có một con rắn lục, cháu định bắt nó để ngâm rượu cho mẹ cháu uống.”

Cố Bồi là bề trên vả lại anh cũng không hiểu ngâm rượu rắn làm gì liền hỏi Cố Vệ Quốc: “Đừng bắt nữa, đuổi nó đi là được rồi.”

Cố Vệ Quốc hơi khó xử: “Chân bà ấy rất đau, muốn cháu bắt rắn cho bằng được đây này.”

Cố Bồi nói: “Bảo bà ấy đến bệnh viện quân y lấy số, tiền chữa bệnh cứ để chú trả, chữa phong thấp không cần phải dùng đến rắn lục đâu.”

Cố Vệ Quốc vừa mừng vừa lo: “Sao làm thế được?”

Kiều Mạch Tuệ gọi với ở phía sau: “Cố Vệ Quốc, đừng nghe họ giả vờ giả vịt, mẹ không đi bệnh viện, mẹ chỉ cần rắn lục thôi.”

Cố Vệ Quốc cũng rất khó xử với sự cương quyết của mẹ già: “Chú nhỏ, mẹ cháu ngang lắm, cháy không khuyên được.”

Cố Bồi đáp: “Cháu chịu khó khuyên bà ấy tiếp đi.”

Cố Vệ Quốc gật đầu: “Vâng.”

Loading...