Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 237

Cập nhật lúc: 2024-12-03 12:02:15
Lượt xem: 1

Trên báo viết như vậy: Căn cứ theo xác của tê giác Châu Á được Bộ tài nguyên rừng phát hiện trong địa phận ở Tây Song Bản Nạp, các chuyên gia phán đoán trước mắt tê giác Châu Á vẫn chưa tuyệt chủng, nhưng điều khiến người ta đau lòng là hiện nay chỉ phát hiện ra xác của tê giác chứ không phải là một cá thể còn sống, cho nên không ai biết được đây có phải con tê giác Châu Á cuối cùng trong địa phận nước chúng ta hay không. Rất nhiều động thực vật quý hiếm cũng đang bị thợ săn liên tục bắt g.i.ế.c y hệt tê giác Châu Á, mà sự tuyệt chủng của động vật quý hiếm, sự điên cuồng của các thành phần săn bắt, và khai phá tài nguyên rừng quá độ không thể tách rời khỏi nhau được. Ở đây các phóng viên kêu gọi người dân đừng nên vì cái lợi ngắn hạn trước mắt mà làm trái pháp luật, săn bắt động vật hoang dã, cũng kêu gọi các cơ quan chức năng liên quan quản lý chuyện này, bảo vệ tài nguyên động vật quý hiếm của nước ta.

Lịch sử thời Thương Chu của nước chúng ta có ghi chép lại, da tê giác có thể làm áo giáp, sừng có thể làm thuốc, là một loài động vật hoang dã rất phổ biến nhưng cũng vô cùng quý hiếm.

Theo “Sơn Hải kinh” ghi chép lại, sừng tê giác có thể chữa bệnh sốt, ngất xỉu do co giật, cũng là một loại thuốc đông y pha sẵn vô cùng quý hiếm, đắt giá từ xưa đến nay.

Trong thời Thương Chu, mặc dù tê giác cũng là một loại động vật thường thấy như bò và dê nhưng trải qua các thời kỳ bị săn bắt và tàn phá thì đến đời nhà Đường nó đã là loài động vật quý hiếm đến mức chỉ cần người dân phát hiện ra là sẽ cống nạp cho nhà vua ngay.

Theo lời giới thiệu trên sách giáo khoa Lịch sử, tê giác Châu Á trong địa phận nước ta đã tuyệt chủng hoàn toàn vào năm một chín hai hai.

Nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn còn nhớ rất rõ, chính là năm nay nước họ sẽ tuyên bố hiện loài tê giác Châu Á đã từng bị cho là đã hoàn toàn tuyệt chủng vào những năm hai mươi hai vẫn còn tồn tại trong nước.

Đương nhiên đây là một tin tức tốt, chứng minh một loài quý hiếm như thế vẫn chưa tuyệt chủng, chúng ta vẫn còn có thể cứu nó.

Vì thế bộ luật nhằm bảo vệ nó cũng ra đời từ đó.

Cho nên bắt đầu từ năm một chín chín ba, sừng tê giác hoàn toàn bị cấm không được sử dụng để điều chế thuốc, phải mãi cho đến năm hai không mười tám, loài tê giác trên thế giới được bảo vệ, đồng thời sau khi trong nước cũng đã có một số lượng tê giác nhất định thì lệnh cấm này mới được bãi bỏ.

Nhưng số tê giác trong nước cũng chỉ là tê giác trắng từ Châu Phi, cũng chỉ trong tình huống đặc biệt mới được cho phép sử dụng vào việc điều chế thuốc.

Còn tê giác Châu Á lại được chính thức tuyên bố đã hoàn toàn tuyệt chủng, sừng của nó cũng đã trở thành một loài báu vật quý hiếm rất khó có được.

Linh Đan Đường có nhiều xạ hương nhưng lại chỉ có một mảnh sừng tê giác.

Bởi vì nó quý hiếm nên trên thị trường đồ chơi văn hóa còn rộng lớn hơn cả thị trường trung y, giá cả cũng ngày càng tăng cao.

Những thứ như vàng và bạc, giá trị của chúng vẫn tăng nhưng tăng ít và có mức độ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-237.html.]

Nhưng sừng tê giác vừa là đồ cổ, vừa là loại thuốc có tiếng, giá trị của nó tăng một cách cực kỳ điên cuồng.

Bởi vì nó không chỉ là giá trị của một món đồ chơi mà còn là một vị thuốc quý giá.

Trong tương lai, Lâm Bạch Thanh sẽ chữa trị cho một bệnh nhân, nhưng cô không cách nào chữa hết được bệnh này, mà thứ thuốc mà cô thiếu chính là sừng tê giác, đó là một lão già giàu có đến từ nước ngoài, trùng hợp người này có tiền, nước ngoài cũng không có lệnh cấm không được sử dụng sừng tê giác nên Lâm Bạch Thanh đã đề cử sừng tê giác với người đó.

Bằng hình thức đấu giá, ông ta đã mua được một chiếc sừng tê giác với giá trị lên đến chục triệu.

Mỗi ngày Lâm Bạch Thanh chỉ mài một ít bột vụn trên sừng tê giác, phối hợp với bảy loại thuốc khác, bệnh của ông ta đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Đây là sự thần kỳ của sừng tê giác.

Nghĩ đến đây Lâm Bạch Thanh nói: “Anh à, cái gì mà thư pháp, sứ Thanh Hoa chứ, em không tham những thứ ấy đâu, em nghe nói Sở Xuân Đình đã tàng trữ rất nhiều sừng tê giác, anh hỏi ông ta thử là em muốn tất cả sừng tê giác của ông ta, ông ta có tặng không?”

DTV

Cái gì mà sứ Thanh Hoa, thư pháp đều có thể phục chế.

Nhưng sừng tê giác thì có một không hai.

Hơn nữa giá trị cũng ngày càng tăng cao, cao đến mức quá đáng.

Ông lão cũng rất hào phóng, vậy cô cũng muốn xem thử ông ta có đành lòng tặng số sừng tê giác có một không hai, giá cả sẽ tăng lên ngút trời kia không.

Hai người đang trò chuyện thì nghe thấy một tiếng la hét từ bên ngoài: “Ôi trời có rắn, có rắn kìa!”

Lâm Bạch Thanh cho rằng có người bị rắn cắn nên xông ra ngoài hỏi: “Bác gái Tề, có người bị rắn cắn sao, ai thế?”

“Lúc nãy có một con rắn lục bò lên tường nhà cô.” Bác gái Tề bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch: “Dọa c.h.ế.t tôi rồi, dọa c.h.ế.t tôi rồi!”

Nghe nói nó bò trên tường nhà mình nhưng Lâm Bạch Thanh lại không thấy sợ, cô chỉ hỏi: “Có cắn trúng ai chưa?”

Loading...