Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 220
Cập nhật lúc: 2024-12-03 11:59:39
Lượt xem: 2
Người đến trung niên, đột quỵ là một trở ngại lớn, một khi đột quỵ, từ bây giờ người đã phế rồi.
Cách sống đó luôn luôn khiến người đau khổ hơn chết, không những bản thân đau đớn, người nhà càng gặp họa.
Hơn nữa rất nhiều người trong nhà có người già đột quỵ, có thuốc tốt có bác sĩ giỏi, người nhà dìu còn dìu dắt tập luyện mỗi ngày, nhưng khả năng có thể đứng lên thật thì cực kỳ nhỏ bé, bác sĩ nhỏ này mới bao lớn, nói muốn giúp người bị đột quỵ đứng lên?
Hơn nữa cô muốn chữa ở đây, chữa thế nào?
Giám đốc Mã vẫn không dám tin: “Bây giờ chữa, ở đây?”
“Đúng, bây giờ chữa, ở đây.” Lâm Bạch Thanh nói.
Đã là giám đốc Sở Văn hóa, hiển nhiên cũng hiểu chút y học, giám đốc Mã nói: “Dùng cái gì để chữa, châm cứu?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Cũng không phải châm cứu.”
Trong ánh mắt của một đám người bán tín bán nghi, cô hỏi: “Ông có từng nghe nói dược cứu chưa?”
Có rất nhiều người còn đang ngơ ngác nhìn nhau, nhưng giám đốc Mã chấn động, khàn giọng: “Cô lại biết dược cứu ư? Theo tôi được biết, trước mắt trong nước đã không còn mấy người trung y còn đang sử dụng dược cứu nữa.”
Thật ra Sở Xuân Đình cũng không tin Lâm Bạch Thanh có thể chữa cho bản thân đứng dậy được lắm.
Ông ta vẫn luôn tưởng cô nhóc nhỏ xấu tính đến để bắt nạt, cười nhạo ông ta thay Cố Minh.
Cô là báo ứng Cố Minh nuôi để cười nhạo ông ta tuổi xế chiều này.
Khi cho cô kim châm, thậm chí ông ta không ngờ hôm nay cô vẫn sẽ đến.
Ông ta tưởng chỉ cần đưa kim châm cho cô, cô chửi ông ta một trận thậm tệ, từ bây giờ sẽ không đến nữa.
Nhưng hôm nay cô lại đến, điều này đã đủ làm cho ông ngạc nhiên, khi nghe thấy hai từ dược cứu càng thay đổi sắc mặt.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-220.html.]
Cô nhóc xấu tính này lại có thể hiểu dược cứu ư?
Châm cứu ngoài việc chỉ đơn giản là châm cứu ra, còn có hai loại ngải cứu và dược cứu.
Ngải cứu, giống như cái tên, là phải thêm sợi ngải cứu để phụ trợ, truyền bằng kim, thông qua cách đốt cháy để kích thích huyệt vị, tiếp theo đạt được hiệu quả chữa trị.
Mà dược cứu là căn cứ theo tình hình của bệnh nhân để thêm thuốc trung y thích hợp vào, để đạt được hiệu quả chữa trị.
Bởi vì quá phức tạp, bác sĩ có thể làm tốt cũng ít, dần dần đã thất truyền rồi.
Nhưng nó cũng chính là thủ đoạn độc đáo của Linh Đan Đường, có thể giúp người bị đột quỵ đứng dậy!
Giám đốc Mã nghĩ một chút, ra hiệu với những người còn ở ngoài cửa hóng hớt đều rời khỏi, nói: “Dược cứu chắc là y thuật bí truyền của Linh Đan Đường, không thể cho người ngoài xem nhỉ, hay là tôi đóng cửa sổ lại, cũng đóng cửa luôn?”
Thứ được gọi là dược cứu, điều chế thuốc mới là then chốt, đó là tay nghề thầy phải tự mình dạy cho học trò, học trò còn chắc chắn phải siêng năng học tập luyện tập mới có thể luyện được, làm sao người khác có thể vừa nhìn đã biết được.
Cho nên Lâm Bạch Thanh nói: “Cũng không cần thiết, chỉ cần khi chúng tôi khám bệnh mọi người đừng làm phiền là được.”
Giám đốc Mã nhìn trái phải, cuối cùng vẫn là vỗ tay, nói: “Trước mắt tôi vẫn không dám nói cái gì về y thuật của cô gái nhỏ này, nhưng dựa vào thái độ chữa trị không né người, có kỹ thuật không giấu riêng này của cô ấy, chính là hạt giống tốt của bác sĩ.”
Lãnh đạo vỗ tay, người bên cạnh đương nhiên cũng phải hùa theo.
Mặc dù mọi người đều rất tò mò, nhưng dựa vào sự tôn trọng đối với y học, thấy bác sĩ sắp bắt đầu chữa trị, giám đốc Mã kêu mọi người ra ngoài rồi, chỉ để mọi người ở bên ngoài vây xem.
Nhìn đám người tai to mặt lớn có m.á.u mắt này, trong lòng Lâm Bạch Thanh khá là xúc động, bởi vì cho dù cô đã sống đến hơn năm mươi tuổi lại quay lại từ đầu, đã làm bác sĩ gần bốn mươi năm rồi nhưng y thuật vẫn mãi không bằng thầy Cố Minh.
Mà nếu không phải sự chèn ép của Sở Xuân Đình điên rồ, tiếng vỗ tay thế này nên là Cố Minh hưởng thụ!
Trước khi chữa trị, phải xác định bởi vì điều gì mà ông cụ dẫn đến đột quỵ trước.
Khả năng các loại thuốc gây ra rất lớn, lấy m.á.u xét nghiệm là trực quan nhất.
Nhưng Cố Bối nhìn xung quanh trong phòng, lại nhìn ghi chép nhập viện của Sở Xuân Đình, hỏi thời gian nghỉ ngơi và thói quen ăn uống thường ngày của ông ta đã ra kết luận: “Ngài đã ăn lượng lớn thuốc cầm m.á.u dẫn đến tắc động mạch, mới đẫn dến đột quỵ.”