Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 214
Cập nhật lúc: 2024-12-03 11:59:29
Lượt xem: 1
“Bạch Thanh à, em bảo anh học nhưng lỡ sư phụ dưới suối vàng biết thì sợ là không vui đâu, thêm vào đó em không sợ anh học được cách rồi sẽ mang theo phương pháp này ra ngoài tự mở tiệm sao?” Mục Thành Dương cười nói.
Nếu không phải sống lại thì Lâm Bạch Thanh cũng sẽ giấu phương pháp này đi, chỉ truyền cho chủ nhân như những đời trước.
Nhưng vì cô đã sống lại nên cô biết giấu nó đi chỉ tổ khiến các kỹ năng truyền thống của trung y dần dần biến mất, đến cuối cùng thì cả ngành trung y sẽ đi vào đường cụt.
Mà các kỹ năng chữa trị và thuốc đông y pha sẵn được độc quyền trên Quốc tế, thu phí bản quyền mới còn con đường đúng đắn của trung y.
Các kỹ thuật không những không được giấu mà còn phải không khai, chỉ cần xin được độc quyền Quốc tế khi công khai nó là được.
Cô cũng không thể nói rõ những chuyện này trong một lúc với đàn anh mình được, nên chỉ nói: “Muốn mở phòng khám hay ở đây khám đều tùy anh hết, nhưng quan trọng là anh phải nghiêm túc học, cũng phải học cho được, nắm bắt được sự tinh túy của nó.”
Mục Thành Dương yêu cô đàn em này đến c.h.ế.t mất, anh ấy đưa tay ra định xoa đầu cô nhưng vừa đưa ra thì một cánh tay khác chặn lại, giọng điệu rất lạnh lùng: “Đồng chí Tiểu Mục, không nên tùy tiện xoa đầu con gái đâu đấy.”
Mục Thành Dương quay đầu lại nhìn, Cố Bồi với chiếc áo sơ mi tay ngắn màu xanh quân đội, làn da trắng ngần, đẹp trai đang bước vào.
Anh ấy nói: “Xin chào đồng chí Cố Bồi.”
Anh ấy vẫn chưa nhận thức được rằng Cố Bồi bắt đầu lên cơn ghen rồi, sau đó nói tiếp: “Vốn chúng tôi cũng thường như vậy mà.”
“Trên tay chúng ta đều có vi khuẩn, chạm vào sẽ khiến vi khuẩn ký sinh trên đầu cô ấy, rồi sẽ sinh sôi ở trong đó, lúc đó sẽ dần đến rụng tóc hoặc các bệnh về da đầu.” Cố Bồi dùng giọng điệu bình tĩnh, nhưng lúc nói chuyện với Lâm Bạch Thanh thì giọng điệu lại trở nên thân mật và cưng chiều hơn: “Anh mua kem chống nắng nhưng em không dùng à?”
Đây chính là cảm giác được chăm sóc từng li từng tí đến nghẹt thở mà Lâm Bạch Thanh hay nói.
Chỉ cần bận là cô không nhớ gì cả, lúc rảnh rỗi mới có thể chăm sóc cho mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-214.html.]
Nhưng Cố Bồi lại không như vậy, cho dù bận đến mấy anh cũng giữ sức khỏe rất cẩn thận, chăm sóc mình rất tốt.
DTV
Lâm Bạch Thanh sờ lên mặt, đúng thật này, quấy rầy đàn anh xong thì cô quên mất thoa kem chống nắng luôn.
Ánh nắng mùa hè của Đông Hải rất độc hại, chỉ cần ra ngoài phơi nắng một chút thì da của Lâm Bạch Thanh đã đỏ ửng lên, còn tróc ra nữa.
Vì thế cô trở vào nhà thoa kem chống nắng rồi mới ra ngoài.
Mục Thành Dương cũng giống Cố Minh, đều hy vọng cô sống tốt.
Lần gặp nhau này, anh ấy phát hiện Cố Bồi vô cùng cẩn thận, đương nhiên anh ấy cũng mong cô đàn em của mình có thể sớm kết hôn nên hỏi: “Hai người định khi nào thì kết hôn thế, hay là đi làm giấy chứng nhận trước đi, có giấy rồi thì chúng ta sẽ lấy được chìa khóa nhà kho.”
Lâm Bạch Thanh cũng đang muốn hỏi chuyện này nên hỏi tiếp: “Đồng chí Cố Bồi, đã thẩm tra chính trị xong chưa?”
Trùng hợp hôm qua Cố Bồi cũng hỏi thăm chuyện này nên muốn nói lại với Lâm Bạch Thanh, chi tiết chuyện là thế này, không phải lúc cô sinh ra không có ghi chép lại sao, hơn nữa ngày sinh mà vợ chồng Lâm Hữu Lương đăng ký cho cô lại chỉ sau năm tháng tính từ ngày họ kết hôn, mười tháng sau lại đăng ký tiếp cho Chiêu Đệ.
Nhìn thế nào cũng không bình thường được, sau đó Bộ chính trị đã gửi thư để hỏi, cấp trên của thôn đã phản hồi thư, nói thẳng Lâm Bạch Thanh không phải là người của thôn, cô là đứa nhỏ được vợ chồng Lâm Hữu Lương nhặt về thôi.
“Vậy em được nhặt về thật à?” Lâm Bạch Thanh lên tiếng.
Chuyện này đúng là không ngờ được, mặc dù cũng có đôi lúc mẹ cô đùa rằng cô được nhặt về nhưng Lâm Bạch Thanh lại khăng khăng cho rằng cô được mẹ sinh ra, đương nhiên cô rời khỏi thôn từ lúc nhỏ, ngay cả lời đồn trong thôn thế nào cũng không biết.
Cố Bồi nói: “Ý của Bộ chính trị là chỉ cần điều tra rõ chuyện này thì thẩm tra chính trị sẽ được thông qua.”
Bản thân Lâm Bạch Thanh cũng vô cùng hoang mang, nhưng Mục Thành Dương lại không hề ngạc nhiên chút nào: “Đàn em à, em xem em và Chiêu Đệ có giống nhau chỗ nào đâu chứ, một chút cũng không giống, xem ra em được nhặt về thật rồi.”