Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 201
Cập nhật lúc: 2024-12-02 16:01:07
Lượt xem: 2
Lần Mục Thành Dương gặp Cố Bồi trước còn là chú út của Lâm Bạch Thanh.
Thậm chí anh ấy còn không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện trong đó, nhưng hiện tại Cố Bồi đã trở thành chồng của đàn em anh ấy.
Cố Bồi bắt tay anh ấy: “Sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến đây?”
“Tôi đi khám bệnh cùng đàn em.” Mục Thành Dương không nhịn được cảm thán: “Bây giờ kỹ năng của em ấy đã vượt xa tôi rồi, một bệnh nhân tôi điều trị gần ba tháng không có tiến triển mà em ấy điều trị một ngày đã thấy khởi sắc.”
Đều là bác sĩ, Cố Bối cũng cảm thấy hứng thú: “Là bệnh gì vậy?”
Mục Thành Dương nói: “Di chứng đột quỵ. Không phải là liệt nửa người mà liệt cả người, đã ba tháng rồi.”
Cố Bồi nhìn Lâm Bạch Thanh: “Có thể điều trị được không?”
Với tây y, chỉ cần quá ba tháng thì có thể tuyên bố đột quỵ không chữa trị được nữa, nhưng với trung y thì không, ngay tại Linh Đan Đường từng có rất nhiều bệnh nhân được bệnh viện nói ngừng điều trị nhưng sau khi qua châm cứu phối hợp với thuốc trung y mà đã tốt lên.
Lâm Bạch Thanh luôn kế thừa phong cách khiêm tốn của trung y, sẽ không tự ý khoe khoang nhưng Mục Thành Dương lại khen ngợi cô lên tận trời: “Có thể xem hiệu quả điều trị của ngày hôm nay để giả định thời gian thì cô ấy có thể để người bệnh đứng lên cũng không thành vấn đề.”
Để một người liệt toàn thân do di chứng đột quỵ có thể đứng dậy?
Cố Bồi từng nghe Cố Khắc nói mặt này thì Linh Đan Đường có phương pháp riêng.
Mà đúng lúc anh ở nước M có ông anh bị đột quỵ, anh ta là một chính trị gia, vốn đang chuẩn bị tham gia vận động tranh cử cho nhiệm kỳ mới của Bộ Y tế nhưng mấy hôm trước đặc biệt gọi điện thoại đến, nói là không muốn tranh cử nữa mà về nhà dưỡng bệnh.
Trung y có rất nhiều phương pháp độc đáo nhưng chỉ truyền nam không truyền nữ hoặc là chỉ truyền cho chủ nhân.
Anh muốn đi xem, nhưng cho dù anh là chồng chưa cưới của Lâm Bạch Thanh thì cũng phải tôn trọng truyền thống của trung y, cho nên anh phải hỏi ý kiến của Lâm Bạch Thanh trước: “Anh có thể xem qua không?”
Lâm Bạch Thanh không nghĩ nhiều lắm, ngược lại suy tư một vấn đề, cô nhìn ra được Sở Xuân Đình là một người rất giỏi dưỡng sinh, hơn nữa sức khỏe của ông ta rất tốt, mạch m.á.u có đàn hồi, chức năng các cơ quan cũng rất khỏe mạnh, sao đang yên đang lành lại bị đột quỵ.
DTV
Có bệnh thì phải chữa nhưng cũng phải tìm ra nguyên nhân của bệnh, cô không tìm ra nguyên nhân phát bệnh nên muốn nói cho Cố Bồi nghe, nhờ anh tìm giúp cô, nhưng cô chỉ biết dùng khí huyết, kinh lạc để miêu tả mà những từ ngữ này Cố Bồi không hiểu. Cô đang suy nghĩ nên miêu tả bệnh tình của Sở Xuân Đình với Cố Bồi như thế nào thì anh lại muốn đi xem thử?
Thật tốt quá, để anh đến tận nơi xem, có thể dùng tây y chẩn đoán luôn tại chỗ, tốt thật đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-201.html.]
“Được chứ.” Cô vui vẻ nói.
Mục Thành Dương sánh vai với đàn em, giơ thịt bò khoe với Cố Bồi: “Hôm nay đàn em đặc biệt mua thịt bò để cải thiện bữa ăn cho tôi, đi nào, chúng ta cùng ăn.”
Đàn anh đàn em kề vai sát cánh cười nói rất vui vẻ, cầm xâu thịt bò, Cố Bồi cúi đầu nhìn chằm chằm thịt bò lâu đến nỗi Lâm Bạch Thanh đột nhiên nhận ra hình như chồng chưa cưới của cô ghen rồi!
Dạo này Chiêu Đệ làm ca ngày,hôm nay ở nhà, đang nấu cơm.
Không biết Cố Bồi tới, cô ấy vừa nhìn những đồ ăn mình làm thì lại luống cuống bởi vì cô ấy làm hai món khác nhau, một là món thịt xào ớt cô ấy thích ăn nhất, hơn nữa lại còn là loại ớt cay đặc biệt, còn nấu một bát canh trứng gà.
Cô ấy không ăn cay thì không chịu được, canh trứng gà cũng phải bỏ ớt vào, một bát canh trứng đỏ lấp lánh.
Nhưng Cố Bồi lại không ăn cay, làm thế nào bây giờ?
“Không sao, chị sẽ nấu đồ ăn khác cho anh ấy.” Lâm Bạch Thanh nói.
Hiếm khi Chiêu Đệ thấy anh rể đến đương nhiên là có ý đồ riêng, cô ấy nhìn Mục Thành Dương: “Anh Mục thích xem video không?”
Mục Thành Dương nói: “Có, ăn cơm xong rồi cùng xem.”
Đúng là mở mang tầm mắt.
“Đúng rồi, hình như nhà hết nước tương rồi, anh Mục đi mua với em đi.” Chiêu Đệ nói.
Mục Thành Dương ngờ vực: “Trời còn chưa tối, mua nước tương thôi mà em không thể tự đi… a…”
Mãi đến khi bị chỉ một cái, trừng mắt nhìn, Mục Thành Dương mới đi ra ngoài cùng Chiêu Đệ.
Lâm Bạch Thanh cố ý pha cho Cố Bồi một chén trà, tạo cho anh cảm giác như bề trên khi ở nhà còn cô đi nấu cơm.
Cơm thì Chiêu Đệ đã nấu xong trước khi đi rồi, còn để Cố Bồi ăn được thì chỉ cần nấu thêm một món nữa là được.
Cô cắt thịt bò thành từng lát mỏng, đập dập, lăn qua chút bột, khi chảo nóng, bật lửa lớn rồi cho một ít dầu ăn vào đảo thịt bò. Chuẩn bị làm món ăn yêu thích của Cố Bồi, thịt bò xào cần tây.
Bây giờ còn chưa có máy hút khói, đều là quạt thông gió, ngọn lửa vừa mới bốc lên, phừng phừng lách tách.