Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 194
Cập nhật lúc: 2024-12-02 16:00:56
Lượt xem: 3
Vốn là do Bảo Tế Đường chữa sai cách, nhưng Lâm Bạch Thanh lại tự tìm tới, đương nhiên mạng người sẽ là trách nhiệm của Linh Đan Đường.
“Anh không trị được không có nghĩa là em cũng không trị được, đột quỵ thôi mà. Hay là hai ta so tài một lần, nếu như em có thể trị được thì sao?” Lâm Bạch Thanh cố ý khiêu khích anh ấy: “Sao đây, đến Bảo Tế Đường rồi kiêu ngạo, xem thường Linh Đan Đường của tụi em à?”
Quả nhiên Mục Thành Dương đã trúng kế: “Thử thì thử, chỉ cần em có thể trị khỏi, sau này anh sẽ gọi em là đàn chị.”
Lại nói: “Chúng ta đến với tư cách người của Bảo Tế Đường, lỡ như ông ta chết, mạng người cũng sẽ được tính cho Bảo Tế Đường.”
Lâm Bạch Thanh ngạc nhiên, thầm nghĩ đàn anh, anh phải tỉnh táo, cách nói của anh rất giống tên phản bội đấy.
Mục Thành Dương làm việc ở Bảo Tế Đường cũng phải thông báo đặc biệt, tới nhà khám bệnh cũng phải hẹn trước với người nhà.
Thế nên sau khi hẹn, Lâm Bạch Thanh phải chờ.
Hôm nay Cố Vệ Quân chuẩn bị về Thủ Đô nên tới vào ngày cuối để quan sát, cậu phấn khích nói: “Tiểu Lâm, nghe nói nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải chuẩn bị mở giấy phép gia công hộ, có rất nhiều dược đường đang tranh nhau xin đăng ký, cậu cũng xin cho Linh Đan Đường đi.”
Chính sách đang được nới lỏng từng bước. Gần đây nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải đang mở kênh gia công hộ các loại thuốc sáng chế Trung Quốc. Nếu hợp tác với họ thì sẽ giống như đi nhờ xe, chỉ dựa vào phương thuốc và nhãn hiệu, từ nay Linh Đan Đường có thể thu được rất nhiều lợi nhuận.
Vì gia công hộ có thể có các kênh phân phối của mình.
Đời trước, dược đường đầu tiên mà nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải ký hợp đồng cùng là Bảo Tế Đường. Sau khi Cố Vệ Quốc bận rộn liên tục, Linh Đan Đường mới được ký hợp đồng, nhưng kênh tiêu thụ không bằng Bảo Tế Đường.
Lâm Bạch Thanh hỏi: “Chị Điền nói cậu báo tin cho tôi à?”
DTV
Cố Vệ Quân nói: “Tôi đọc trên báo, còn về nhà họ Điền, tôi có thể chạy quan hệ giúp cậu.”
Lâm Bạch Thanh có thể tự tìm chú Hai Điền nhưng cô nghĩ đến lúc đó Cố Vệ Quốc sẽ chắn đường, cô không muốn dính dáng đến Cố Vệ Quốc mà cô cũng có đã con đường khác cho vấn đề này nên bèn nói: “Không cần đâu, để nói sau đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-194.html.]
“Nếu làm vậy chúng ta có thể phát tài, tại sao không tìm chú Hai Điền?” Cố Vệ Quân hỏi lại.
Lâm Bạch Thanh không muốn giải thích nhiều với cậu, cô nói: “Tôi có thể nhờ Cố Bồi mà, chẳng lẽ anh ấy không giúp tôi được à?”
Cố Vệ Quân nghẹn lời, đúng vậy, chú nhỏ của cậu là lãnh đạo hợp tác với nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, có tiếng nói hơn nhiều.
Vậy thôi, vốn định giúp Lâm Bạch Thanh xử lý chuyện này trước khi đi để lấy lòng, cuối cùng người ta lại không cần.
Cậu hơi thất vọng, buồn bã nói: “Ngày mai tôi sẽ về Thủ Đô, sau đó đi nước M.”
Linh Đan Đường mà cậu thích từng là một khu tập thể, bây giờ là một công trường bị tháo dỡ, binh binh cốp cốp, nhưng cậu cũng thích.
Cậu cũng không biết đây là dạng thích gì, nhưng cậu muốn ở cùng Lâm Bạch Thanh, nhìn cô viết đơn thuốc, nhìn cô dọn lại hòm thuốc, dọn dược liệu, nhìn cô khám bệnh, những lúc đó cậu có cảm giác thế giới xung quanh thật bình yên.
Lâm Bạch Thanh đang sắp xếp lại hòm thuốc, mi mắt không nhấc lên, bình thản nói: “Tôi đã chuẩn bị cho anh em các cậu mấy viên thuốc mật ong, đã niêm phong bằng sáp ong, chỉ cần không làm vỡ thì sẽ giữ được lâu. Lát nữa cậu đi nhớ mang về, nếu đau đầu thì uống một viên. Đừng có cứng đầu nữa, chứng đau dây thần kinh số năm nên được trị sớm, chúc cậu đi đường bình an.”
Cố Vệ Quân vốn đang đau lòng và ấm ức, nghe Lâm Bạch Thanh nói vậy, trong lòng bỗng thấy ấm áp.
Cậu cho rằng trong mắt cô hoàn toàn không có cậu, cũng không có các anh em khác, chỉ có Linh Đan Đường.
Cuối cùng cô lại âm thầm chuẩn bị Đại Mật hoàn dùng để chuyên trị chứng đau dây thần kinh số năm cho họ?
Nhưng khi cậu hiểu ra thì đã muộn rồi.
Mục Thành Dương vừa đến bến xe đường dài đã gọi điện ngay, Lâm Bạch Thanh dặn dò Cố Vệ Quân, để cậu canh nhà giúp mình rồi xách hòm thuốc ra ngoài. Cô ngồi xe buýt tới quảng trường nhân dân Đông Hải, gặp đàn anh rồi tới nhà khám bệnh.
Tuy không biết địa chỉ cụ thể nhưng Lâm Bạch Thanh có thể đoán được Sở Xuân Đình đang ở đâu.