Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-12-02 16:00:54
Lượt xem: 4
Lâm Bạch Thanh nói: “Đàn anh, hay là anh dẫn em đến đó để thăm Sở Xuân Đình được không?”
Dùng kim châm để trị đột quỵ không phải là cách tốt nhất, cách tốt nhất là dùng Mã Hàm Thiết Châm, trùng hợp là cô có một bộ.
Mục Thành Dương hơi khó hiểu, nói: “Bạch Thanh, Sở Xuân Đình có mâu thuẫn với Linh Đan Đường, ông ta không muốn bác sĩ của Linh Đan Đường chữa bệnh cho mình. Hơn nữa anh đã dùng giúp châm cứu bằng kim châm rồi, thật sự không có tác dụng. Chưa hết, quan hệ giữa ông ấy và thầy của chúng ta không tốt, em nhìn cũng thấy mà, nếu em không chữa khỏi, đây sẽ là cơ hội của Bảo Tế Đường, em nhúng tay vào chuyện này làm gì?”
Đều là những gia tộc lâu đời của Đông Hải, theo lý họ phải sinh sống cùng nơi, quen biết lẫn nhau, cũng sẽ có qua có lại.
Nhưng Sở Xuân Đình và Cố Minh lại có mâu thuẫn, lại còn là kiểu cả đời không muốn có liên quan gì.
Muốn biết nguyên nhân của chuyện này thì phải quay ngược về thời chưa giải phóng, khi mà Cố Minh vẫn còn trẻ.
Hơn nữa cả đời Cố Minh không kết hôn, cũng không có con, nhưng không phải ông chưa từng có người yêu.
Khi còn trẻ, ông ấy có một đàn em là nữ cũng học y, hai người tâm đầu ý hợp, là người yêu của nhau.
Nhưng vào năm 1929, Chính phủ Quốc dân bắt đầu nghiêm cấm bác sĩ trung y hành nghề, các thanh niên tiến bộ ở khắp mọi nơi đập phá, đốt dược đường, Linh Đan Đường bị một ngọn lửa lớn thiêu rụi, vợ chồng Cố Kỳ c.h.ế.t trong đó, chỉ còn lại mấy đứa em nhỏ tuổi.
Chúng gào khóc đòi ăn.
Mà Cố Minh chẳng có tài cán nào khác, chỉ biết hành nghề y.
Anh trai như cha, Cố Minh cần phải kiếm tiền nuôi nấng đám em thơ, chắc chắn phải làm nghề y. Nhưng lúc đó chính phủ nghiêm cấm trung y, những bác sĩ trung y muốn làm việc phải như quỷ vào thôn, phải lặng lẽ, không được rình rang.
Thế nên cha mẹ của đàn em đó nhất quyết không gả bà ấy cho người không có tiền đồ là ông mà muốn gả cho gia tộc lớn nhất lúc bấy giờ, nhà họ Sở, chồng là Sở Xuân Đình.
Sau đó cả đời Cố Minh không kết hôn, không những nuôi nấng bốn người em trai nên người mà còn cho chúng nhập ngũ, đi học, ai cũng có tương lai xán lạn, trong lúc khó khăn còn mở cửa Linh Đan Đường một lần nữa.
Người đàn em đó của ông cũng trở thành vợ người khác, sinh cho Sở Xuân Đình hai người con trai.
Nhắc lại cũng thấy đáng thương, sinh ra vào lúc loạn lạc, một ngày nọ, vợ của Sở Xuân Đình đang yên đang lành thì bị b.ắ.n lén ngay trên đường lớn, lúc đưa đến bệnh viện đã qua đời. Nhưng sau khi bà ấy chết, dù là ai cũng không thể vuốt cho đôi mắt bà ấy nhắm lại được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-193.html.]
Người c.h.ế.t mở mắt không được đưa đi chôn, Sở Xuân Đình cũng biết được phần nào tâm tư của vợ, vì thế đã gọi Cố Minh tới.
Khi Cố Minh chạy tới, ông nói vào tai bà ấy mấy câu rồi nhẹ nhàng vỗ về, sau đó đôi mắt đó đã nhắm lại.
Từ đó về sau, nhà họ Sở đã có thêm gia quy, đó là không để bác sĩ của Linh Đan Đường chữa bệnh cho mình.
Chưa hết, Sở Xuân Đình còn ỷ vào thân phận và địa vị của mình để chèn ép Linh Đàn Đường, lập ra Bảo Tế Đường. Tuy y thuật của Cố Minh rất xuất sắc, nhưng ông là bác sĩ dân gian, ông chủ của Bảo Tế Đường có quan hệ với cả hai giới chính trị và kinh doanh, chuyên khám bệnh cho những người có chức quyền.
Đương nhiên, Cố Minh giống Lâm Bạch Thanh, chỉ thích chữa bệnh không yêu quyền thế, thế nên ông chẳng để sự chèn ép này vào mắt.
Lúc Sở Xuân Đình ra nước ngoài đã tuyên bố rộng rãi khắp nơi, nhưng lúc về nước thì lại im hơi lặng tiếng.
Thế nên dường như không có ai thành phố Đông Hải biết ông ta đã về nước.
Nói đến lại thương vì bấm tay tính toán thì Sở Xuân Đình bị đột quỵ là vào bốn tháng trước, cũng là lúc Cố Minh qua đời.
Hai ông lão từng yêu một cô gái, nửa đời không qua lại, lại bị bệnh cùng lúc.
Lâm Bạch Thanh nói thẳng: “Đàn anh, anh có từng nghe nói ông ta có một bộ kim châm thép đen không?”
Mục Thành Dương cười: “Nghe nói đó là bộ kim châm ông ta âm thầm mang về từ nước M, còn giấu đi, con của ông ta đang sốt sắng cho người đi tìm rồi, ông chủ của tụi anh cũng đang theo dõi nhưng không ai biết ông ta giấu châm ở đâu. Ông ta lại còn bị đột quỵ, cặp châm đã cũng không rõ tung tích.”
DTV
Lâm Bạch Thanh nghĩ, thảo nào năm năm sau cặp châm đó mới được tìm thấy.
Để tìm được bộ châm đó, có lẽ Cố Vệ Quốc cũng đã chịu không ít gian khổ mà cô khó mà tưởng tượng được.
Cô vẫn kiên trì: “Đàn anh đưa em đi xem đi, xem xem ông ta thế nào rồi.”
Mục Thành Dương đã hiểu: “Em cũng quan tâm đến kim châm phải không?”
Anh ấy khuyên cô: “Đàn em, quan hệ giữa chúng ta và Sở Xuân Đình vốn không tốt, hơn nữa ông ta đã hấp hối rồi, ông chủ Lục của tụi anh cũng không dám tìm đến. Nếu em tới đó khi ông ta c.h.ế.t rồi thì sao, sau này đồng nghiệp sẽ nói về em như thế nào đây?”