Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 181
Cập nhật lúc: 2024-12-02 16:00:35
Lượt xem: 3
Hôm sau như bình thường, cô vừa nhìn chằm chằm tiến độ sửa chữa của Linh Lan Đường, vừa nhìn chằm chằm hành động của Cố Vệ Quốc.
Hiện tại công trường cũng đang tiến hành thi công vào ban đêm nên Lâm Bạch Thanh cũng không trở về nhà vội, ở bên ngoài mua một bát mì, ngồi chờ, cả ngày Cố Vệ Quốc không đi đâu, mãi đến tối muộn anh ta mới đi ra ngoài.
Đầu tiên anh ta mua một bát mì bò làm bữa khuya, sau đó đi đến bệnh viện thành phố tăm Kiều Dẫn Đệ ‘tự sát’ không thành, vừa mới rửa ruột, ngồi một lúc lại ra khỏi bệnh viện.
Có lẽ anh ta cũng không ngờ sẽ bị cô theo dõi nên không hề che giấu hành tung, đi khoảng bảy tám km đến phố buôn bán, sau đó quẹo vào một con đường lớn bên cạnh. Con đường này có một cái tên rất đẹp, là phố Kim, đây cũng là phố buôn bán lâu đời nổi tiếng nhất thành phố Đông Hải, trên đường toàn là cửa hàng bán trang sức vàng bạc ngọc và đồ cổ.
Trước cửa một cửa hàng đồ cổ, đột nhiên Cố Vệ Quốc cúi đầu khom lưng: “Anh Sở anh Sở, tôi không đến muộn chứ?”
Một người đàn ông béo tốt mập mạp đang đứng trước cửa hàng, người này có một cái bụng rất to, Lâm Bạch Thanh cách khá xa nhưng nhìn màu da của anh ta hoàn toàn khác với Cố Vệ Quốc, dưới ánh đèn, cả người tỏa ra vẻ u ám.
“Anh Sở, là tôi, Cố Vệ Quốc.” Cố Vệ Quốc cúi đầu khom lưng.
Vừa nhìn đã biết có chuyện.
Lâm Bạch Thanh đi theo cả đoạn đường nhưng đang ở trên đường lớn, không tiện lại gần, nếu không Cố Vệ Quốc sẽ phát hiện ra cô.
Cô suy nghĩ một lúc, leo lên một cái cây lớn, từ cành cây của cây này nhảy sang một cái cây khác, trong nháy mắt đã ngồi trên đỉnh đầu của Cố Vệ Quốc và người kia.
Lâm Bạch Thanh không quen biết người này, nhưng nhìn cái đầu nửa trọc của anh ta cùng với sắc mặt vàng như nến, đột nhiên cô cảm thấy quen thuộc.
Cẩn thận nhớ lại, Lâm Bạch Thanh nhớ ra, người này tên Sở Tam Hợp, là một người chơi đồ cổ.
Mấy nhà lớn ở Đông Hải, nhà họ Cố làm y, nhà họ Liễu kinh doanh vật liệu gỗ, còn có nhà họ Sở nhiều thế hệ kinh doanh đá quý và đồ cổ.
Sở Tam Hợp này chỉ là một nhân vật nhỏ.
Nhà họ Sở có một người tên Sở Xuân Đình, nghe nói trấn giữ các loại đồ cổ quý hiếm tranh chữ nổi tiếng, đồ sứ nhà Minh Thanh, mỗi một cái đều có giá trị liên thành. Chấn động nhất chính là lúc viện bảo tàng Đông Hải vừa được xây dựng, ông ta từng quyên tặng hơn trăm văn vật lịch sử cho viện bảo tàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-181.html.]
Nhưng người tên Sở Tam Hợp đồng lứa với Cố Minh, Lục Khánh Khôn, đã rất lớn tuổi.
Người tên Sở Tam Hợp khoảng 30 tuổi, là bạn cùng lứa với Cố Vệ Quốc.
Đời trước, có một đoạn thời gian Cố Vệ Quốc và Sở Tam Hợp rất thân thiết.
Lâm Bạch Thanh vừa nhìn không nhận ra bởi vì sau này anh ta rất gầy, cực kỳ gầy.
DTV
Chỉ cần anh ta tìm đến, Cố Vệ Quốc sẽ đón tiếp nhiệt tình, giống như ngựa con, làm tay sai cho Sở Tam Hợp.
Lâm Bạch Thanh có ấn tượng với anh ta bởi vì sắc mặt anh ta không bình thường, gầy cũng không bình thường, cô cũng từng đề nghị Cố Vệ Quốc khuyên Sở Tam Hợp đi bệnh viện kiểm tra, hoặc để cô khám bắt mạch xem có bệnh gì.
Nhưng Cố Vệ Quốc lại nói: “Thanh Thanh, trên đời này có vài người c.h.ế.t tốt hơn sống, tốt cho chính họ và cả người khác.”
Quả nhiên sau đó Sở Tam Hợp không đi tìm Cố Vệ Quốc nữa, có lẽ đã chết.
Người c.h.ế.t Sở Tam Hợp trong trí nhớ của Lâm Bạch Thanh, hình như bây giờ mới quen biết với Cố Vệ Quốc.
Sở Tam Hợp chỉ vào hướng dẫn: “Theo quy tắc, muốn đồ gì phải làm việc cho tôi một thời gian.”
“Làm việc thì dễ, nhưng ngài phải cho tôi nhìn hàng trước, đúng không?” Cố Vệ Quốc cười cung kính.
Sở Tam Hợp nói: “Đó là đồ cổ, khó khăn lắm mới có được, sao có thể tùy tiện cho cậu xem?”
Cố Vệ Quốc cũng không ngốc, nói: “Nếu anh lấy đồ giả lừa tôi thì sao?”
“Tôi mở một cửa hàng lớn như vậy sao có thể lừa cậu vì một bộ châm, cậu cũng coi thường tôi quá.” Sở Tam Hợp nói: “Đồ cổ thường hay liên quan đến duyên phận, cậu chạy chân cho tôi một thời gian trước, để tôi xem cậu có thành tâm hay không, thành tâm sẽ thành công, không phải chỉ là một đồ vật nhỏ thôi sao, chỉ cần cậu làm tốt, đến lúc đó tôi sẽ đưa đồ cho cậu.”
Hiển nhiên Cố Vệ Quốc không tin lắm, nghi ngờ nhìn chằm chằm đối phương, thương lượng: “Anh Sở, anh làm tôi có chút không yên tâm, không cho tôi nhìn đồ thì làm sao tôi yên tâm làm việc cho anh được.”
Sở Tam Hợp ôm cánh tay suy nghĩ một lúc, nói: “Thấy thái độ của cậu cũng tạm ổn, tôi cũng thành tâm muốn kết bạn, cho cậu nhìn ảnh, nhưng nếu cậu không làm chuyện quan trọng tôi giao xong tôi sẽ bán bộ châm kia cho người khác, ngay cả Bảo Tế Đường, tôi ra giá một trăm nghìn họ cũng muốn mua.”