Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 171

Cập nhật lúc: 2024-12-02 15:58:41
Lượt xem: 4

Durex?

Durex??

DTV

Đàm Tịnh Quốc vừa nghe xong liền cảm thấy Cố Bồi rất nguy hiểm.

Anh ta vội nói: “Bác sĩ Cố, trong nước chúng ta không phổ biến cái gì ấy nhỉ, tình một đêm, mang durex cũng không được, suy nghĩ này của anh có hơi nguy hiểm, nhỡ đâu bị bắt…”

Cố Bồi vội phủ nhận: “Không không không, hôm nay tôi sẽ ở cùng với… ừm, người yêu của tôi.”

Gần đây anh đang tìm hiểu về chuyện kết hôn, viện trưởng Lý đi khoe khắp nơi chuyện quý tộc độc thân là anh đây sắp kết hôn, để chứng minh rằng cái gọi là chủ nghĩa độc thân chính là chó má, rất nhiều những nữ thanh niên chưa lập gia đình trong viện quân y đang âm thầm tổn thương, mọi người trong bệnh viện đều biết.

Nhưng cũng không đúng, Đàm Tịnh Quốc càng kinh ngạc hơn: “Còn chưa kết hôn đã dọn vào sống với nhau, anh chắc chứ?”

Cố Bồi rùng mình: “Chẳng lẽ không thể?”

Đàm Tịnh Quốc nói: “Nếu không phải dưới bối cảnh giải trừ quân bị quá lớn, chỉ cần không có ai cố ý báo cáo lên, anh và người yêu anh không làm gì ảnh hưởng đến tính mạng thì sẽ không sao, nhưng gần đây thì không…” Vừa nói vừa nghĩ lại: “Anh thì chắc không sao đâu, anh không giống với chúng tôi, chẳng lẽ bọn họ tiêu tốn số tiền lương cao như vậy để mời anh đến mà còn đuổi anh đi.”

Thật ra vấn đề của Cố Bồi còn lớn hơn, bởi vì anh thuộc trường hợp đặc biệt, cùng một lượng công việc như thế nhưng lương tháng lại cao hơn người bình thường rất nhiều, trong các vấn đề khác yêu cầu của đơn vị đối với anh cũng càng thêm nghiêm khắc, chính anh cũng đang bước đi trên băng mỏng.

Cho nên ý chính là quy tắc của đơn vị là anh không thể ở chung với người yêu trước khi kết hôn?

Cố Bồi phát sầu, bởi vì anh vừa mới hứa hẹn với cô gái nhỏ sẽ ở chung với cô, vậy phải làm sao bây giờ?

Đàm Tịnh Quốc tự nhận hiểu rõ: “Trong nước quản quá nghiêm, không giống với nước ngoài, khổ cho anh rồi.” Lại săn sóc nói: “Ở nước ngoài cởi mở hơn nhiều, chắc là không quen với cách thức trong nước.”

Khi cha của Cố Bồi sinh anh ra thì đã 50 tuổi, lúc nhỏ anh ở với mẹ ở một nơi cực kỳ hoang đường.

Sau đó anh được cha đón về, nhưng cha anh là một người chỉ quan tâm đến y học, cho nên hoàn cảnh trưởng thành của anh có thể dùng từ hết sức quái dị để hình dung, không hề giống như trong tưởng tượng của mọi người

Trong suy nghĩ của Đàm Tịnh Quốc, chắc chăn ở nước ngoài anh hai tay hai em, nhưng thật ra cũng không phải như vậy, chỉ là mọi người đều là đồng nghiệp, Cố Bồi cũng không giải thích gì.

Nhưng anh đã đồng ý sẽ qua ở chung với cô, quy định không cho phép thì phải làm sao bây giờ.

Lật lọng thì cô có tức giận không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-171.html.]

Từ khi sống lại đến nay đây là lần đầu tiên Lâm Bạch Thanh ngủ một mình ở nhà cũ.

Gần đây Chiêu Đệ đều phải làm ca đêm không về nhà, cả một viện to như vậy chỉ có một mình cô.

Cố Bồi nói sẽ qua với cô, nhưng Lâm Bạch Thanh không nghĩ sẽ là hôm nay.

Vừa trải giường chiếu cô vừa tập trung suy nghĩ chuyện kim châm.

Xem lịch mới thấy, kiếp trước khi cô và Cố Vệ Quốc kết hôn đúng là hôm nay.

Nhớ lại lúc ấy trên người cô chỉ còn lại mười ngàn tám trăm, vì để tiết kiệm tiền trang trí, bọn họ chỉ tổ chức một hôn lễ sơ sài, tiễn khách khứa về xong cô đi trải giường chiếu, Cố Vệ Quốc ngồi ở bên cạnh mặc sức tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, vẽ cho cô một cái bánh nướng lớn, nói chờ sau này có tiền sẽ mua một cái nhẫn kim cương siêu lớn cầu hôn cô thêm một lần nữa, nói muốn tổ chức hôn lễ bù cho cô trong khách sạn xa hoa nhất của thành phố Đông Hải, cái bánh to đến nỗi có thể cuốn luôn cả Lâm Bạch Thanh vào trong.

Cô vừa nghe vừa cười, trong lòng ngọt ngào giống như ăn phải mật.

Nhưng không biết vì sao Kiều Mạch Tuệ cứ ngồi khóc mãi ở phòng bên cạnh, vừa khóc vừa mắng con trai không có tiền đồ.

Cố Vệ Quốc đi qua khuyên mẹ, sau khi quay về để dỗ dành cô vui vẻ liền nhắc đến kim châm.

Nguyên văn lời nói của anh ta là: “Anh vừa mới nghe một tin đó là một bộ kim châm sắt tốt hơn nhiều so với kim châm của Bảo Tế Đường đã xuất hiện, em yên tâm, không đến ba bốn năm anh đảm bảo sẽ làm ra cho em.”

Vừa mới nghe được, chứng minh anh ta cũng mới biết chuyện một hai ngày gì đó thôi.

Lâm Bạch Thanh vừa mới nằm xuống lại ngồi phắt dậy.

Tuy là kiếp này có rất nhiều chuyện không giống với kiếp trước.

Nhưng tin tức về kim châm, Cố Vệ Quốc vẫn sẽ nghe ngóng được vào thời điểm này như trước.

Lúc này trời đã hơi muộn nhưng thực sự quá sốt ruột chuyện kim châm, nghĩ rằng không bằng đi thử vận may, Lâm Bạch Thanh mặc quần áo vào đi ra khóa trái cửa, quay người đi sang bên trái.

Nhà của Cố Vệ Quốc ở ngay sau lưng nhà chính cũ, đã 11 giờ mà cửa viện vẫn còn mở rộng, trong phòng có một chiếc TV đen trắng, Kiều Mạch Tuệ đang xem , một tay cầm t.h.u.ố.c lá một tay cầm hạt dưa, xem cực kỳ vui vẻ.

Lâm Bạch Thanh gõ cửa, hỏi: “Mợ Hai, Cố Vệ Quốc đâu ạ?”

Kiều Mạch Tuệ quay đầu lại nhìn, có hơi giật mình: “Lâm Bạch Thanh?” Rồi trợn trắng mắt lên: “Cô tới làm gì?”

Lâm Bạch Thanh hỏi: “Anh Vệ Quốc không có nhà sao ạ?”

Loading...