Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 170

Cập nhật lúc: 2024-12-02 15:58:40
Lượt xem: 1

Kim châm không chỉ có có thể chữa cho con trai của bà Liễu và Cố Ngao Cương.

Nó chuyên dùng để chữa những căn bệnh hiểm nghèo, phải có nó Lâm Bạch Thanh mới có thể cứu được tính mạng của rất nhiều người.

Hơn nữa rõ ràng Bảo Tế Đường được mở muộn hơn Linh Đan Đường, nhưng các chính sách nâng đỡ của chính phủ đủ điều kiện để xây dựng bệnh viện tư nhân, hay được quân đội phê duyệt thương hiệu nó đều có trước, chỉ bởi vì nó có kim châm, còn chuyên môn cung cấp cho các lãnh đạo lớn sử dụng.

Lâm Bạch Thanh xác định chính là ở trong gian phòng này, vào đêm tân hôn, Cố Vệ Quốc đã từng đề cập đến kim châm với cô.

Anh ta thích nhất là dùng lời ngon tiếng ngọt để hứa hẹn, lúc ấy đã từng nói sẽ lấy về cho cô bộ kim châm tốt nhất thế gian, giúp cho cô và Linh Đan Đường trở thành cơ sở y tế lớn mạnh hơn, xa hoa hơn, thanh danh vang dội hơn cả Bảo Tế Đường trong tương lai.

Khi đó cô vừa trong sáng vừa ngây thơ, cũng cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng bởi vì lời hứa hẹn của Cố Vệ Quốc.

Tên Cố Vệ Quốc kia am hiểu nhất là dùng mưu kế, bây giờ nhớ lại, ngay khi anh ta nhắc đến kim châm hẳn là đã có manh mối về kim châm, như vậy ở kiếp trước anh ta đã bắt đầu tìm kiếm kim châm từ thời điểm này rồi?

Lâm Bạch Thanh đang nhớ lại những chi tiết của lúc đó thì Cố Vệ Quân đưa một tấm đệm vào đặt xuống: “Chú nhỏ, buổi tối cứ ăn cơm ở đây đi, hôm nay chúng ta còn ăn nướng BBQ nữa.”

Cậu nhất định phải xem thử xem chú nhỏ có biết rửa bát không, bởi vì hôm nay anh phải rửa đồ dùng để nướng BBQ.

Nhưng Cố Bồi không cho cậu cơ hội đó, anh nói: “Bạch Thanh rất bận, chú không quen chợ bán thức ăn, nếu muốn cháu phải phụ trách hoàn toàn khâu mua đồ ăn rửa rau nấu cơm, chú sẽ rửa bát.”

Cố Vệ Quân trợn mắt há hốc mồm, muốn thấy chú nhỏ rửa bát còn phải hóa thân thành đầu bếp trước?

“Thôi được rồi, cháu về nhà cháu ăn đây, dì cháu nấu cơm.” Cố Vệ Quân vội nói.

Dọn dẹp đồ cho cô vợ nhỏ xong, Cố Bồi cũng nên quay về.

Nhưng nhìn lại cái sân to như vậy, sau khi Chiêu Đệ bắt đầu đi làm sẽ biến thành chỉ còn Lâm Bạch Thanh ở một mình, anh cũng giống như mọi người, không biết Lâm Bạch Thanh có võ công, chỉ cần một tay cũng có thể đánh bại mấy tên lưu manh.

Trong mắt anh cô vẫn còn là một đứa trẻ, tuy có y thuật nhưng vẫn cần có người chăm sóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-170.html.]

Từ khi cô chọn anh trước mặt mọi người, cô đã trở thành người Cố Bồi phải chịu trách nhiệm chăm sóc cả đời này, anh cần phải đảm bảo cho sự an toàn và mạnh khỏe của cô, một đời một kiếp.

Ở nước ngoài, khi một đôi nam nữ yêu đương là có thể ở với nhau, đây là một chuyện hết sức đơn giản.

Cố Bồi nói: “Viện này quá lớn, cũng quá tối, hơn nữa chỉ có một mình cháu ở, sợ là rất không an toàn, nếu cháu đồng ý thì những lúc em cháu không có ở đây tôi có thể đến ở với cháu.”

Lâm Bạch Thanh nghẹn họng.

Cô đã không còn thuần khiết, cũng là một tay lão làng.

Nhưng trong trí nhớ của cô, ở kiếp trước Cố Bồi là một người rất đứng đắn.

Cùng làm việc, ngay cả những bác sĩ nam cũng lén chê cười sau lưng anh, nói anh là một người không có thất tình lục dục.

Nhưng tại sao vừa mới bàn chuyện kết hôn xong anh đã muốn dọn sang đây ở với cô?

DTV

Ở chung trước khi kết hôn thật sự tốt sao?

Cô vốn muốn từ chối, nhưng nhớ lại là bản thân liên tục giục kết hôn, khiến cho một người độc thân quý tộc phải kết hôn ngay lập tức, nếu không cho người ta chút chỗ tốt nào vậy không phải là đúng như mấy lời lung tung mà Cố Hoài Thượng nói sao?

Cô mơ hồ nói: “Đây vốn là nhà chú mà, chú dọn sang đây sớm một chút cũng tốt.”

Cố Bồi khởi động xe, lúc xoay vô lăng nhìn thấy đối tượng của anh xoay người nhẹ nhàng bước đi, bởi vì đang chuyển nhà nên cô mặc một cái áo gió cũ và một cái quần vận động của học sinh thời xưa, quần vận động mềm mại phác họa ra đường cong cao vút đẹp đẽ của bờ m.ô.n.g cô, đường cong tuyệt đẹp như vậy khiến cổ họng anh chợt khô khốc.

Cố Bồi là một người tinh tế, muốn dọn qua ở cùng với người yêu của mình đương nhiên không thể giống như người khác, lấy cái bàn chải đánh răng xong là đi, dép lê khăn lông khăn tắm gì đó trong nhà có sẵn, nhưng mà cho dù không mua rượu thì cũng phải mua hoa tươi và chocolate, kẹo gì đó, nhưng anh còn có hẹn với Đàm Tịnh Quốc, ngày mai có một cuộc phẫu thuật gan mật, bởi vì đây là ca mổ đầu tiên ở Đông Hải, Đàm Tịnh Quốc còn là người mổ chính, anh ta vẫn đang ở trong văn phòng chờ Cố Bồi muốn thỏa luận một vài vấn đề liên quan đến giải phẫu.

Hai người nói chuyện xong, Đàm Tịnh Quốc thấy Cố Bồi không ngừng nhìn đồng hồ, hình như đang có tâm sự, khẽ an ủi anh: “Không thành vấn đề, chắc chắn tôi có thể làm tốt, có gì không đúng thì anh chỉ đạo toàn bộ quá trình là được.”

“Không liên quan đến anh, bây giờ là chín giờ rưỡi, trung tâm thương mại đã đóng cửa, còn chỗ nào có thể mua được chocolate, hoa tươi, tốt nhất là hoa hồng, và cả…” Cố Bồi hơi dừng lại: “Durex chất lượng tốt một chút.”

Loading...