Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 169

Cập nhật lúc: 2024-12-02 15:58:38
Lượt xem: 3

Tại sao phải chờ đến ba mươi năm sau, hiện tại An Cung Ngưu Hoàng hoàn có thể lên bàn đấu giá rồi.

Bởi vì sau năm 1992 rất nhiều loại dược phẩm đều không được phép thêm các loại dược liệu quý như xạ hương và ngưu hoàng thiên nhiên.

Cô nhất định phải nhanh chóng luyện chế thuốc, cũng chuẩn bị sẵn, mỗi một viên chính là một mạng người.

Cố Quyên loay hoay một hồi, thấy cũng sắp đến giờ, định về nhà chăm sóc ông Ba.

Cố Bồi ngồi ở mép giường, lại lấy quần áo cô ấy đã gấp từ trong tủ ra ngồi gấp lại, hỏi Lâm Bạch Thanh đang khâu chăn bông bên cạnh: “Cháu thấy khi nào thích hợp kết hôn?”

Lâm Bạch Thanh biết bắt mạch, giỏi châm cứu huyệt bên trong người, mỗi mũi châm đều chính xác, nhưng cô không giỏi cầm kim chỉ nên khâu rối tung rối mù, trước tiên nói: “Lại làm phiền chú, thật là không có ý gì nhưng cháu vẫn hy vọng sẽ nhanh một chút.”

Cô cũng rất ngại, cảm thấy ép anh cũng quá gấp gáp, nhưng rận nhiều thì không ngứa, nợ nhiều thì không lo, đành phải ép anh.

Giọng điệu Cố Bồi ôn hòa, cực kỳ kiên nhẫn: “Trên đời này không có ai ngại kết hôn phiền phức cả.”

Bởi vì anh không ngại phiền, dù sao chuyện xấu cũng đã nói trước mặt, Lâm Bạch Thanh cũng không ngại chút xấu xí đó, liền làm lung tung chăn mền, vội vàng hỏi: “Tuần sau được không, chú Cố Bồi, chú có thời gian không?”

Cố Bồi nhướng mày, nhưng cố hết sức giả vờ như không kinh ngạc, ra hiệu cô đưa chăn mền cho mình: “Mặc dù chú cũng rất hy vọng nhanh chóng, nhưng vẫn còn phải thẩm tra chính trị.”

Lâm Bạch Thanh ngừng tay, đúng rồi, nghề nghiệp của Cố Bồi như thế, trước khi kết hôn cần phải thẩm tra chính trị trước tiên.

“Cần khoảng bao lâu?” Lâm Bạch Thanh căng thẳng, cô sợ lỡ như thẩm tra chính trị đến năm sau, hoặc là không thẩm tra được.

Cô vợ nhỏ bị bức hôn rõ ràng là một bác sĩ, nhưng việc may vá lại rối tinh rối mù, vẻ mặt lo lắng, nom cứ như sợ không lấy được chồng vậy.

Cố Bồi đã đặc biệt trưng cầu ý kiến và ghi chép lại, lấy ra đưa cho Lâm Bạch Thanh xem trước, lại thêu thùa may vá thay cô.

Xem các ghi chép trích ra của anh, nếu là người nội bộ trong nước, thời gian thẩm tra chính trị là 15 ngày, nhưng Cố Bồi thì khác, tính chất công việc của anh đã định trước là không thể có quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài. Nhưng mà bản thân anh lại có liên quan đến đi nước ngoài.

Vì thế thẩm tra chính trị cho hôn nhân của anh kéo dài đến 45 ngày.

“Nếu cháu thấy thời gian quá dài, tôi sẽ báo cáo lại với cấp trên?” Cố Bồi lại nói.

Thẩm tra chính trị là không tránh khỏi, mà Cố Bồi càng đi báo cáo thì càng có nhiều khả năng lãnh đạo sẽ cảm thấy cô có vấn đề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-169.html.]

Việc này không cần quá vội vàng, vì thế Lâm Bạch Thanh nói: “Cháu không gấp đến thế, theo chính sách của chú thôi.”

Cố Bồi lại nói: “Nhưng mà cháu phải suy nghĩ cho kỹ, cái này gọi là quân hôn.”

Trong lúc tiếp tục khâu vá, anh đột nhiên nhếch khóe môi: “Kết hôn xong sau đó muốn ly hôn sẽ rất khó.”

Suýt nữa thì Lâm Bạch Thanh quên mất, quân y bình thường thì không sao, nhưng Cố Bồi muốn ly hôn cũng không dễ.

Từ lúc sống lại đến giờ, cô chỉ một lòng muốn gả cho Cố Bồi, mà anh lại rất thông minh, không cần phải nói rõ, chỉ cần trình bày khó khăn của bản thân với anh, giải thích rõ ràng mọi chuyện, chắc chắn anh sẽ giúp cô.

Cô thật sự không nghĩ đến vấn đề nghề nghiệp của anh, nhưng nếu như có thể hòa thuận trải qua cuộc sống, cần gì phải ly hôn?

“Cháu đã chuẩn bị tâm lý.” Cô nói.

Cố Bồi gật đầu khẽ: “Cháu có chuẩn bị tâm lý là được.”

Lâm Bạch Thanh nghi ngờ mình nhìn lầm, bởi vì cô nhìn thấy khóe môi Cố Bồi vểnh lên khá là kỳ lạ, nhưng thực ra cô chẳng khác nào đã sắp đặt cùng với anh. Mặc dù anh không nói rõ, nhưng chắc trong lòng không thoải mái. Sao cô lại có ảo giác cảm thấy rằng anh đang cười?

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, cô chặn ngang giật chăn từ trong tay Cố Bồi ra. Thật ra đã đoán trước được, bởi vì anh là một bác sĩ khoa ngoại xuất sắc, quả nhiên khâu rất khéo, mũi khâu trông còn đẹp hơn may bằng máy may.

Cố Ngao Văn khiêng tấm nệm bước vào, sững sờ nhìn thẳng chú nhỏ.

Lâm Bạch Thanh ôm tất cả đồ trên giường xuống, chỉ còn có cái kệ gỗ trống và ra hiệu cho cậu ta để lên.

Cố Ngao Văn nhìn Cố Bồi: “Chú nhỏ, nếu không thì chú làm đi?” Cũng không thể để cậu ta trải nệm của bọn họ được.

Cố Bồi không nghĩ cháu trai mình sẽ ghen, quan tâm nói: “Cháu không chuyển được thì để xuống đi, để chú làm.”

DTV

“Cháu làm được.”

Vừa nghĩ đến có thể Lâm Bạch Thanh cũng sẽ cười nhạo mình chỉ là con gà yếu ớt, Cố Ngao Văn cố ý uy vũ hất tấm nệm lớn trong không trung hai vòng, đặt chỉnh tề trên giường.

Ngay lúc cậu ta sắp xếp nệm, trong cùng một phòng, dưới khung cảnh giống nhau, Lâm Bạch Thanh đột nhiên nhớ đến ở kiếp trước, ngay trong đêm tân hôn của cô trong căn phòng này, Cố Vệ Quốc đã từng bày ra một trò chơi với cô.

Một trò chơi có liên quan đến kim châm!

Loading...