Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 160
Cập nhật lúc: 2024-12-02 15:58:25
Lượt xem: 2
Nghĩ tới đây, cô nói: “Ngao Cương đi đi về về một chuyến quả thật là mất rất nhiều tiền, Linh Đan Đường sẽ chi trả cho anh ấy.”
Cố Hoài Thượng đang định gật đầu, Lâm Bạch Thanh lại nói: “Nhưng chi phí cho nhà cũ cũng không ít, riêng cốc trà cũng đã vỡ rất nhiều rồi.”
Cố Hoài Thượng muốn có tiền vé máy bay nên cứ tưởng rằng Lâm Bạch Thanh chỉ bị hỏng mấy thứ nhỏ nhặt, bỏ tiền công ra không tiếc, lập tức nói: “Chỉ là mấy cốc trà thôi mà, lấy tiền công ra đền đi, đền cô gấp ba lần là được chứ gì, mua cho cô cốc mới.”
Mấy cốc trà đúng là không đáng là bao, ông Ba cũng nói: “Thay mới tất cả đồ lặt vặt trong phòng này đi, Linh Đan Đường tạm thời chưa có tiền, khoản tiền này ông bỏ ra.”
Lâm Bạch Thanh hỏi Cố Hoài Thượng: “Các chú có đồng ý không ạ?”
“Cái này có đáng là bao, những đồ gì của nhà cũ bị hỏng đền đúng giá là được.” Cố Hoài Thượng vừa nói xong, Lâm Bạch Thanh đưa tay ra chỉ vào bức thư pháp cho ông ta xem: “Bức thư pháp này vốn là thật nhưng không biết bị ai đổi thành bức tranh giả rồi, chữ của Lưu Học Tuân đâu, bây giờ muốn lấy đi ít nhất cũng phải đáng giá hai nghìn đồng, cháu muốn hai nghìn đồng không quá chứ.”
Cố Hoài Thượng phản ứng rất quyết liệt: “Bạch Thanh cô đừng có mà lừa đảo, ngày nào cái tranh này cũng treo ở đó, cô dựa vào đâu mà nói thư pháp bị người khác ăn trộm?”
Lâm Bạch Thanh hỏi ngược lại: “Chú Hoài Thượng, có phải là chú chột dạ không, tôi nói bức thư pháp bị ăn trộm lúc nào?”
Cố Hoài Thượng không khỏi ngạc nhiên: “Cô nói là bức thư pháp ấy bị tráo chứ không phải là bị trộm sao?”
Ông Năm bỗng dưng nhớ đến hai hôm trước, khi con trai đến đây đã nhìn chằm chằm vào bức thư pháp ấy rất lâu, trong lòng ông bắt đầu nổi lên sự nghi hoặc, liền hỏi: “Hoài Thượng, có thật là con chưa động vào bức thư pháp ở nhà cũ không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-160.html.]
DTV
Ánh mắt ông Ba rét lạnh, ông cũng nhìn Cố Hoài Thượng một lượt.
Thế nhưng lúc này Lâm Bạch Thanh lại cố ý nói: “Ông Năm, chú Hoài Thượng tuyệt đối không thể trộm bức thư pháp ấy. Ngôi nhà cũ này có liên quan trực tiếp đến phong thủy của cả nhà họ Cố, nó giúp cho mọi người có được sự thịnh vượng, dù cho chú Hoài Thượng có tham của đến đâu đi chăng nữa, vậy thì cũng chẳng thể nào lại đi trộm ở nhà cũ cả, như vậy thì có khác gì đang đào mộ tổ tiên của mình?”
Người Đông Hải rất chú trọng bức tranh lớn treo ở giữa gian nhà chính, dù nhà có nghèo đến đâu đi chăng nữa thì cũng phải tìm một nhà viết thư pháp đến để viết một bức thư pháp treo ở giữa nhà chính.
Trong xã hội cũ, bất kỳ ai treo bức tranh lớn ở giữa nhà đi cầm đồ thì chẳng khác nào đang mang bài vị của tổ tiên ra cho người đời sỉ vả.
Ông Ba vốn là một người thô tục, tuy không quá am hiểu về các loại tranh, thế nhưng ông cũng không tin rằng Cố Hoài Thượng lại dám âm thầm tráo bức thư pháp kia, sau khi quan sát một hồi lâu, ông nói: “Ông nhìn mãi cũng chẳng ra, bức tranh này có điểm gì khác so với bức tranh gốc đâu cơ chứ, Bạch Thanh à, có phải cháu nhầm lẫn ở đâu rồi không?”
Đây là bức tranh mà Cố Hoài Thượng vô cùng thích, nếu muốn thì vẫn có thể biến giả thành thật, lúc này ông ta mới nhận ra điều đó và nói: “Bạch Thanh, có phải cô không muốn đưa 20% lợi nhuận vậy nên muốn lấy tiền bằng cách này đúng không?”
Ông Năm cũng không dám tin đứa con trai gần năm mươi tuổi của mình lại dám đi trộm bức thư pháp treo ở gian nhà chính, ông lão đứng dậy, tỉ mỉ quan sát một hồi rồi nói: “Ông thấy nó vẫn là bức tranh ban đầu kia mà.”
Bản thân Cố Hoài Thượng là một người đam mê thư pháp, ông ta tự tin cho rằng bức tranh mình làm giống y như đúc so với bản gốc, nhìn cả hai cụ trong nhà đều không phân biệt ra, ông ta vô cùng đắc ý, cố tình nói: “Bạch Thanh, nếu cô thực sự đang thiếu tiền, vậy thì có thể nói với tôi, tôi bảo Ngao Cương cho cô mượn một ít, không nhất thiết phải làm những chuyện như vậy đâu.”
Nói gì thì nói, Lâm Bạch Thanh cũng đã ở căn nhà cũ này mười mấy năm nay rồi, vậy nên cô càng không thể bị Cố Hoài Thượng đánh lừa được. Vài ngày trước, cô có đánh dấu lên lên bức tranh, bây giờ đã có thể dùng đến nó để lật ngược tình thế. Đúng vào lúc này, Cố Bồi lại nói: “Bức tranh này không phải là thật, đây là tranh giả.”
Ông Ba và ông Năm đều sửng sốt không thôi: “Dựa vào đâu mà cháu có thể chắc chắn như vậy cơ chứ?”
Thấy người trong nhà nói như vậy, Cố Hoài Thượng bắt đầu cảm thấy lo lắng, dù sao cũng là đồ mà ngày nào cũng treo ở trong nhà, mọi người ai cũng rất quen thuộc, nhưng một kẻ vừa từ nước ngoài về như Cố Bồi, biết gì về thư pháp mà dám nói đây là hàng giả cơ chứ?