Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 146
Cập nhật lúc: 2024-12-02 10:57:09
Lượt xem: 5
Tối hôm qua Cố Ngao Cương mới nói một nửa, mà anh ta không còn tiền, cũng không chịu trả khoản nợ cho chủ nợ.
Trong tay Lâm Bạch Thanh không có chứng cứ, không nên vô duyên vô cớ nói ra, sợ anh ta không giữ lời hứa.
Muốn nghe xem anh ta định nói với mình cái gì nhưng không muốn bọn họ cãi nhau, lập tức giành nói đến nhà hàng đồ tây trước.
Cố Bồi đi bên cạnh Cố Ngao Cương, nhẹ nhàng nói: “Mẹ cháu là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng.”
“Đúng, cha cháu nóng tính, tình tình bà ấy tốt hơn, vợ chồng bù đắp cho nhau.” Cố Ngao Cương nói.
Cố Bồi nói: “Tình tình dịu dàng lương thiện của bà ấy là một loại phẩm chất tốt, nhưng hình như cháu không coi nó là một phẩm chất tốt mà ngược lại còn cho rằng đấy là một điều đương nhiên.”
Cố Ngao Cương nói: “Không, không, cháu rất biết ơn bà ấy.”
Đây là nguyên nhân xuất phát từ gia đình, quan niệm không giống nhau. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Cố Ngao Cương yêu đương với bạn gái người nước N, trời sinh anh ta thích phụ nữ ngoan ngoãn, coi anh ta là trời.
Cố Bồi muốn nói thêm, Lâm Bạch Thanh lập tức chuyển chủ đề: “Anh Ngao Cương, người bệnh anh nhắc tới…”
“Đúng, đúng, đúng, đúng, có một bệnh nhân, à, là một đứa trẻ bị bệnh tim từ trước, cần phải phẫu thuật vài lần mới có thể tốt hơn. Nhưng bệnh viện nói rằng khả năng tử vong rất cao trong khi phẫu thuật.” Cố Ngao Cương nói.
Tim Lâm Bạch Thanh đập thình thịch, hỏi: “Bác sĩ trung y nói vậy sao?”
Cố Ngao Cương nghẹn lại, đột nhiên im lặng.
Lâm Bạch Thanh cũng không sốt ruột, yên lặng chờ.
Đây là một nhà hàng đồ tây được trang hoàng lộng lẫy, có khăn trải bàn, hai người cháu ngồi ở đối diện. Tay Lâm Bạch Thanh để dưới khăn trải bàn, cô muốn sửa lại váy, đụng phải cái gì đó lành lạnh, trơn bóng, cảm giác vô cùng tốt.
Cô còn tưởng là một viên ngọc, tự hỏi sao lại có một viên ngọc vì thế cô đưa tay ra bắt lấy nhưng lại bị dọa sợ. Bởi vì đây là một bàn tay, là tay của Cố Bồi, mà ngón tay cái của cô còn để trên mu bàn tay người ta.
Bỗng nhiên nhận ra đấy là tay đối phương, cô lập tức buông ra, muốn rút tay về.
Nhưng tay Cố Bồi lại đuổi theo, nắm tay cô lại.
Cô muốn rút ra nhưng sức của anh lớn hơn, kéo tay cô để lên đùi anh, dùng năm ngón tay mạnh mẽ mở ra, từng ngón xen vào giữa ngón tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-146.html.]
Thế mà anh lại nắm lấy tay cô?
Đúng lúc này phục vụ mang đồ ăn lên, Lâm Bạch Thanh phải nhận lấy đồ ăn nên kéo tay mình lại.
Cố Ngao Cương còn nói: “Có một bác sĩ trung y già có tiếng đã nói, tuy trung y không chữa được nhưng nếu có kim châm cứu vàng của Đông Hải để châm cứu thì có thể làm thông m.á.u ở tim, giúp sức khoẻ của đứa bé tốt hơn. Cơ hội sống sót của nó sau khi phẫu thuật cũng tăng lên.”
Lâm Bạch Thanh hỏi: “Đứa trẻ bao nhiêu tuổi?”
“Hai tuổi rưỡi.” Cố Ngao Cương nói: “Thật ra anh mới chỉ gặp một lần nhưng đều là mạng sống, nếu có thể cứu thì chúng ta phải cố gắng hết sức để cứu sống thằng bé đúng không?”
Còn nói: “Em yên tâm, chỉ cần em có thể cứu thằng bé, dù giá nào cha mẹ thằng bé cũng có thể trả. Vì thế em chỉ cần nói em có thể chữa hay không. Nếu có thể anh sẽ bảo đứa trẻ kia đến gặp em ngay, em có thể cho anh một câu trả lời chắc chắn được không?”
Lâm Bạch Thanh cũng đã đoán được, đứa nhỏ kia là đứa bé của anh ta và Yuko. Cuối cùng Yuko vẫn lựa chọn sinh đứa nhỏ ra nhưng thời gian cô ta mang thai đã uống thuốc không tốt cho thai nhi nên đứa nhỏ mới có bệnh tim bẩm sinh.
Lúc này Cố Bồi hỏi: “Có thể đưa bệnh án cho chú xem được không?”
“Đúng rồi, bây giờ chú có bệnh viện, chú có thể mổ chính.” Cố Ngao Cương như phát hiện ra một chân trời mới, kích động: “Vậy chú thực hiện ca phẫu thuật của thằng bé đi.”
Cố Vệ Quân không hiểu: “Anh Ngao Cương, đứa trẻ đó là con nhà ai mà anh lại nhiệt tình như vậy?”
“Con nhà bạn anh, cũng được tính là con nuôi anh.” Cố Ngao Cương nói.
Lâm Bạch Thanh đau đầu, bởi vì cha Cố Ngao Cương Cố Hoài Thượng là người ồn ào nhất trong chuyện Linh Đan Đường.
Mà biết đứa con anh ta sinh ra trong đó có dòng m.á.u người nước N, còn chuẩn bị mang về để chữa bệnh, sợ là sẽ khóc c.h.ế.t mất.
Cô nói: “Còn rất lâu nữa Linh Đan Đường mới làm xong, chủ yếu là thiếu tiền.”
DTV
“Anh tài trợ, một trăm nghìn đồng có đủ không? Anh lập tức đổi tiền nước Đ.” Cố Ngao Cương dứt khoát nói.
Tay Lâm Bạch Thanh để bên dưới khăn trải bàn, Ngao Cương dứt lời, tay anh ta đột nhiên đưa ra, nắm chặt lấy tay cô, làm cô cảm thấy rất đau.
Cố Vệ Quân trợn mắt há mồm, sao cậu cảm thấy Cố Ngao Cương còn chưa c.h.ế.t tâm, muốn tranh giành, đây không phải là đang so ai nhiều tiền hơn với chú mình sao?
Trời ơi, ánh mắt của chú nhỏ đột nhiên rất kỳ lạ!