Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 141
Cập nhật lúc: 2024-12-02 10:57:01
Lượt xem: 7
“Chú Hoài Thượng, nếu như vậy cháu sẽ không lấy chồng, Linh Đan Đường này cháu cũng không cần.” Lâm Bạch Thanh cũng vung tay vỗ bàn.
Một tiếng này khiến mọi người quay đầu lại nhìn cô.
Còn tưởng rằng cô vẫn là cô gái nhỏ không cha không mẹ, mặc cho bọn họ bắt nạt lúc đầu sao?
“Được, nếu cô không muốn nữa, bây giờ bán đi, mọi người chia tiền.” Đương nhiên Cố Hoài Thượng thấy vui vẻ.
DTV
Nhưng ông Ba rống to: “Hoài Tông, lôi Hoài Thượng ra ngoài cho cha!”
“Dựa vào đâu chứ, bọn tôi không phục.” Cố Hoài Thượng cao giọng nói cầm chén trà lên, nhưng còn chưa ném xuống, Cố Bồi đã giành lấy.
Hai người yên lặng đọ thái độ, đột nhiên, Cố Ngao Cương xông tới đoạt lấy chén trà.
Nhưng Cố Hoài Thượng vẫn lộ vẻ tức giận như trước nói: “Lâm Bạch Thanh chơi xấu, chúng tôi không phục.”
Ông Ba cười nhạt, chỉ vào ngực: “Nào, cậu b.ắ.n tôi một cái, sau đó việc này liền để cậu làm chủ, cái ghế này tôi tặng cho cậu.”
Thấy cha tức giận, Cố Hoài Tông đứng phía đối diện Cố Hoài Thượng, lạnh lùng theo dõi ông ta.
Một phần tài sản giá trị tiền triệu lại là của ba dòng họ, chuyện cãi nhau là không thể tránh khỏi.
Căng thẳng, tranh cãi cũng bình thường, bây giờ nhìn bọn họ muốn đánh nhau.
Chiêu Đệ chợt lo lắng, sợ chị gái phải nháo loạn với nhà họ Cố, cuối cùng chọn một người kém nhất, lại nhìn mọi người trong phòng nhao nhao lao vào, sợ chuyện này khó có thể xong việc, chị gái sẽ bị bắt nạt.
Nhưng Cố Quyên thấy rõ ràng, lúc Cố Hoài Thượng không biết xấu hổ ra mặt thay, liên tục muốn bán dược đường, thật ra hai ông cụ không thất vọng mấy, mà bọn họ tức giận cũng sẽ đứng ra làm chỗ dựa cho Lâm Bạch Thanh.
Cuối cùng, tất cả mọi người cũng tỉnh táo lại.
Ông Ba cũng nhẹ nhàng xuống, nói: “Hoài Thượng, cậu có gì mà không phục, Bạch Thanh nói không sai, chẳng lẽ hai chúng tôi không phải đời cháu của nhà họ Cố? Nếu không, chẳng lẽ tôi và cha cậu được sinh từ kẽ đá ra?”
Thân làm người đứng đầu của dòng họ, ông Ba làm gương ra oai trước?
Cố Hoài Thượng không tin nổi liếc nhìn ông ấy một cái, vừa quay đầu nhìn ông Năm: “Cha, đứa cháu trai ưu tú nhất của cha bị Lâm Bạch Thanh đùa giỡn, bắt nạt, ông Ba thiên vị cô ta, cha cũng không thể cũng thiên vị cô ta chứ, cha phải giữ gìn lẽ phải.”
Ông Năm đau đầu, ông ấy cũng muốn giúp cháu trai, nhưng nhìn con trai làm trò hề như vậy, bảo ông ấy giúp thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-141.html.]
Ông ấy nắm chặt lưng ghế dựa, nói: “Cha không phải sinh từ kẽ đá ra, cha là con trai của Cố Kỳ.”
Cố Hoài Thượng lại định túm lấy chén trà, lúc này Cố Hoài Tông trực tiếp nhấc ông ta lên.
Cố Hoài Thượng tức giận nói: “Tôi không đi, tôi muốn xem thử xem ngày hôm nay chuyện này giải quyết thế nào.”
Cố Bồi sẽ đồng ý không, đương nhiên ông ta còn phải xem thái độ của Cố Bồi nữa.
Sợ anh từ chối khiến Lâm Bạch Thanh càng khó chịu, Cố Quyên nói: “Mọi người bàn bạc đi, con dẫn Bạch Thanh đến căn nhà phía tây.”
Ông Ba cùng ông Năm cùng nói: “Mau đi đi!”
Không thể để cãi nhau ở nhà chính.
Vừa mới vào căn nhà phía tây, Chiêu Đệ đã ôm lấy chị gái thì từ sau lưng.
Cô ấy còn nhỏ tuổi, hơn nữa mới gặp được hai lần đã thật sự không thích Cố Bồi, nhưng chị gái lại muốn gả cho anh?
Khi Chiêu Đệ chừng bốn năm tuổi, chị gái đã bị Cố Minh dùng giỏ trúc mang đi rồi.
Cô ấy vẫn còn nhớ rõ khi đó chị gái đầu to, cái bụng tròn như cái trống, mấy bạn nhỏ trong thôn đều trêu chọc cô, nói cô là con ếch xanh, nằm thở yếu ớt trên giường.
Sau đó có một ngày cô ấy kéo chị gái ra ngoài phơi nắng thì gặp phải Cố Minh đi đào thảo dược, Cố Minh nói ông có thể cứu sống cô, sau đó dùng một giỏ trúc, một bên là thảo dược, một bên là chị gái, đưa chị về.
Chiêu Đệ đuổi theo cả một đoạn, gọi với theo, chị gái nhô đầu ra từ trong giỏ trúc, hai mắt sáng lên nhìn lại, cô ấy bật khóc, mẹ cô ấy nói: “Bé ngốc, ông ấy có thể cứu mạng chị gái con.”
“Vậy ông ấy còn có thể đưa chị con trở lại không?” Chiêu Đệ hỏi.
Mẹ cô ấy nói: “Nếu bác sĩ Cố có thể cứu mạng chị con, hai đứa con sẽ báo đáp người ta cả đời, hiểu không?”
Nhìn bóng lưng càng ngày càng xa, lúc đó trong lòng Chiêu Đệ thầm thề, chỉ cần bác sĩ Cố có thể cứu mạng chị gái cô ấy, cô ấy có làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp ông ấy cả đời, cũng bởi vậy cô ấy mới học y tá, muốn làm trợ thủ cho chị gái, sau khi có kinh nghiệm ở trong bệnh viện thì quay về Linh Đan Đường, hai chị em sẽ làm việc với nhau.
Nhưng chị gái chọn tới chọn lui, sao lại chọn một người có tính cách kém nhất chứ?
Chiêu Đệ càng nghĩ càng khổ sở, cũng không để ý đây có phải nhà người khác hay không, mở miệng khóc òa.
“Được rồi đừng khóc nữa, em vừa khóc liền trở nên xấu xí, mau nín khóc.” Lâm Bạch Thanh nói.