Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-12-02 10:56:58
Lượt xem: 5
Bởi vì chuyện ngày hôm nay bàn bạc muộn, Cố Quyên và Chiêu Đệ tự nấu đồ khuya cho mọi người.
Nấu một nồi bánh trôi, có cháo mè đen, bánh đậu, hoa quế nhân thịt, lúc này mấy viên bánh trắng trẻo mập mạp ở trong nồi đang lăn lộn đợi nước sôi, tất cả đã nở ra nổi lên.
Cố Quyên rất thích chị em Lâm Bạch Thanh, Bạch Thanh thì không cần phải nói, là một bác sĩ, tính cách hoàn hảo.
Ở chung với cô nhóc Chiêu Đệ, cô ấy nhiệt tình lại chịu khó, hôm nay Cố Quyên nói chuyện với mọi người cả ngày, buổi trưa vẫn chưa dọn dẹp, lúc này muốn múc bánh trôi ra rồi mới nhớ, đang muốn đi rửa chén thì thấy Chiêu Đệ đã ôm bát sạch tới, khả năng quan sát của cô gái này đúng là độc đáo.
Múc một bát ra xong, Cố Quyên nói: “Nào, cháu ăn trước cho nóng.”
“Để mọi người trong phòng ăn đi, cháu chưa đói, để cháu bưng ra cho họ.” Giọng Chiêu Đệ buồn buồn.
Cố Quyên nói: “Họ đang nói chuyện, chúng ta không quấy rầy, ăn trước đi.”
Thật ra Chiêu Đệ muốn vào nhà chính nghe ngóng, xem mọi người nói chuyện thế nào, người ở ngay trong phòng bếp nhưng lỗ tai cũng vươn ra rất dài, đang nghe ngóng toàn bộ quá trình.
Lúc nghe đến chuyện ba anh em Cố Vệ Quốc dùng dế mèn không phải dế mèn nguyên phối, cô ấy cũng rất tức giận nhưng lại rất lo lắng, như này chọn tới chọn lui nhưng không có một ai thích hợp, phải làm thế nào đây?
Mà đúng lúc này, Lâm Bạch Thanh hỏi câu hỏi kia: “Chú nhỏ, chú… có bằng lòng lấy cháu không?”
Chiêu Đệ sợ hết hồn, trong lòng tự nhủ sao chị cô ấy lại chọn một người xoi mói nhất, nhiều bệnh nhất chứ.
Cố Quyên cũng là một người nhanh nhạy, trong lòng tự nhủ Cố Bồi không có dự định kết hôn, nhưng Lâm Bạch Thanh lại chọn anh.
Hai người liếc nhau, lại phát hiện một việc: Di chúc nói chỉ có thể chọn đời cháu, cô chọn Cố Bồi e là không được.
Đột nhiên, nồi nước sôi sùng sục tràn ra, hai người luống cuống tay chân tắt bếp.
Tắt bếp xong lại múc bánh ra, hơn nửa số bánh trôi bị vỡ, bột đậu đỏ, cháo mè đen trôi đầy nồi.
Trong nhà chính, từ lúc Lâm Bạch Thanh nói một câu như vậy, tầm mắt của ông Ba chợt dừng lại ở trên người Cố Bồi.
Anh ngồi phía sau bàn vuông trong góc phòng, Lâm Bạch Thanh ở phía sau, từ khi mấy cậu cháu trai đi vào thì không nói một lời nào.
Người trong phòng đều nhìn về phía đó, mà ngay cả Cố Ngao Cương đã bỏ đi chẳng biết cũng quay lại từ lúc nào.
Không ai ngờ có một ngày Lâm Bạch Thanh sẽ đề nghị với Cố Bồi, chắc chắn chính Cố Bồi cũng không nghĩ tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-139.html.]
Lâm Bạch Thanh lại hỏi một câu: “Chú nhỏ, chú có thể cưới cháu không?”
Cố Bồi ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Bạch Thanh, mắt chớp chớp nhưng không nói gì.
DTV
Cố Hoài Thượng vô thức nhảy dựng lên, kêu to: “Hoang đường.” Còn nói: “Đương nhiên là không được.”
Từ mấy người cháu trai đến mấy người chú bác, lại đến hai vị trưởng bối, tầm mắt mọi người đều đang dừng trên người Cố Bồi.
Mọi người cũng đều nói: “Chắc là… Không được đâu.”
Cố Bồi đứng dậy, kéo ghế đến bên cạnh Lâm Bạch Thanh, đảo mắt nhìn bốn phía, trầm giọng hỏi lại: “Vì sao lại không được?”
Bình tĩnh lại để nói, thật ra hai người bọn họ kết hôn, ông Ba cũng không phản đối.
Một người là bác sĩ trung một người là bác sĩ tây y, chuyện bệnh viện hải quân kết hợp với trung y chữa trị cho gấu trúc, ông ấy cũng nghe nói.
Nhưng trong di chúc có một câu là: Trong đời con cháu của nhà họ Cố.
Cái này cũng không phải là ông Ba nói, mà là ông Hai đã qua đời, lúc đó ông Ba và ông Năm cũng không thấy có gì sai, cho tới sau này Cố Bồi từ nước ngoài trở về, hai người mới nhận ra tâm tư của ông Hai.
Ông đã sớm biết rằng chỉ cần Cố Bồi trở về, một trung một tây, với tâm sự nghiệp của Lâm Bạch Thanh, tất nhiên sẽ chọn Cố Bồi.
Là vì muốn để đời cháu trong nhà tranh giành một cơ hội nên ông Hai mới nói ra yêu cầu kia.
Nhưng bây giờ di chúc ở đằng kia, thì phải làm thế nào?
Hơn nữa, nghe nói Cố Bồi không để ý tới hôn nhân, anh sẵn lòng đồng ý sao?
Quả nhiên, Cố Hoài Thượng nói: “Trong di chúc nói, hôn sự chỉ có thể định ở đời cháu.”
Lâm Bạch Thanh đáp lại: “Vì sao cứ phải là đời cháu, lẽ nào chú nhỏ không họ Cố, không phải người của nhà họ Cố?”
Cố Hoài Thượng lửa giận đùng đùng vì con trai bị từ chối tại chỗ, cười nhạt nói: “Mọi việc phải nói quy tắc, nói là đời cháu thì phải là đời cháu, ban nãy Cố Bồi đã nói phải làm theo di chúc, vậy bây giờ chuyện này nhất định phải làm theo di chúc.”
Mọi việc phải phân rõ đúng sai, nhất là ở trong một dòng họ lớn, về mặt phân chia tài sản, vì hiện nay một điểm lợi ích sẽ đắc tội mọi người, bị người ta chửi thẳng mặt hoặc là nói linh tinh phía sau cũng không tốt.
Cho nên cả đám chú bác ở đây đều gật đầu: “Đúng, phải tuân theo di chúc.”