Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-12-02 10:56:53
Lượt xem: 3
Liếc nhau một cái, ông Ba và Cố Hoài Tông đồng thời đưa ra quyết định, đều nhìn Cố Vệ Quân: “Vệ Quân, nếu không thì con dừng việc ra nước ngoài lại, vừa hay để Bạch Thanh sửa sang Linh Đan Đường, các con cũng kết hôn luôn.”
Cố Vệ Quân nhất thời vỡ mộng, kế hoạch ra nước ngoài của cậu đã có từ lâu, kết hôn trước khi ra nước ngoài đương nhiên cậu hài lòng.
Nhưng bởi vì kết hôn mà bảo cậu từ bỏ ra nước ngoài, cái này quá khó khăn đối với cậu.
Cậu là một người ngay thẳng, không biết nói dối lừa trưởng bối, chỉ thấp giọng nói: “Bạch Thanh, việc ra nước ngoài này cực kỳ quan trọng với tôi, còn chuyện lắp đặt thiết bị Linh Đan Đường, nếu không sau này chúng ta đặt từng cái…”
Cố Hoài Tông vừa thấy không đúng, nói: “Bạch Thanh, còn về thiết bị chú có thể bán nhà ở Thủ Đô đi, ủng hộ cháu.”
Ông ta là bộ đội, có một căn nhà phòng nhỏ, muốn bán đi phải chuyển về ký túc xá, cha thì rất vui lòng nhưng Cố Vệ Quân lại do dự, nhà ở Thủ Đô cũng không dễ gì, nếu bán đi rất có thể bọn họ sẽ không mua lại được.
Vì một nơi khám chữa bệnh như Linh Đan Đường mà từ bỏ sao?
Có điều ông Ba cũng nói: “Ông đồng ý bán nhà, trước tiên Hoài Tông có thể bán nhà cha đi, chắc Vệ Quân cũng đồng ý.”
Lâm Bạch Thanh nhìn Cố Vệ Quân: “Cậu có đồng ý không?”
Trong lòng Cố Vệ Quân không đồng ý, nhưng ánh mắt của ông nội và cha đều đang khích lệ cậu gật đầu, trong lòng cậu cực kỳ loạn, vừa nghĩ trưởng bối đã không có điều kiện cư trú quá tốt chưa biết làm thế nào, lại thật sự muốn kết hôn với Lâm Bạch Thanh, trong lòng đấu tranh không ngừng, đầu cũng cúi cực kỳ thấp, nói: “Tôi nghe trưởng bối sắp xếp.”
Chàng trai vừa mới 21 tuổi, tâm trí vẫn chưa trưởng thành, thực ra cậu đã làm rất khá rồi.
Nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn nói: “Anh Vệ Quân, hai ta cũng không thích hợp, bởi vì tôi có thể sẽ ra nước ngoài nhưng tuyệt sẽ không định cư ở nước ngoài, mà trong lòng cậu chắc muốn đợi sang nước ngoài rồi sẽ đón tôi ra nước ngoài, có đúng không?”
Đúng là Cố Vệ Quân nghĩ như vậy, cậu cũng thấy suy nghĩ của mình không tồi.
Thậm chí cậu đã nghĩ kỹ nên nói như thế nào để thuyết phục Lâm Bạch Thanh rồi, nhưng chưa đợi cậu tranh luận, cô còn nói: “Sở dĩ tôi chấp nhận hôn ước này không phải là vì muốn kết hôn, chỉ đơn giản là muốn kế thừa Linh Đan Đường, cái này mọi người đều biết. Với lại chuyện cậu ra nước ngoài đã nằm trong dự tính ban đầu, hôn ước này cũng không có ý nghĩa, cậu hiểu tôi nói chứ?”
Đúng là Cố Vệ Quân không hiểu gì, nhưng một tuần này khiến cậu dần dần hiểu được trung y.
DTV
Cậu có thể hiểu được khổ tâm Lâm Bạch Thanh muốn truyền thừa trung y, thấy cô chữa bệnh cho người ta, nghe nói cô dùng châm cứu chữa cho gấu trúc, ai cũng hài lòng, nhưng những thứ này không đủ để khiến cho cậu từ bỏ lý tưởng và sự theo đuổi của chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-136.html.]
Dù sao cậu là người đàn ông, cậu rất muốn nhưng không làm được giống như Cố Ngao Cương nói, từ bỏ sở thích và sự nghiệp của mình, từ nay về sau không vươn tới kiến thức tinh thần biển rộng, chỉ đứng phía sau người phụ nữ.
Có điều vẫn có thể tìm cách, trong nháy mắt này cậu có suy nghĩ thôi chuyện ở lại nước ngoài, cậu lùi thêm bước nữa: “Thanh, sau này tôi vẫn sẽ trở lại, tôi có thể hứa với cậu ngay trước mặt trưởng bối, tốt nghiệp xong tôi sẽ trở lại.”
Lâm Bạch Thanh bình tĩnh nói: “Thím Ba vì muốn góp tiền cho cậu ra nước ngoài mới nhận tiền nghỉ hưu sớm, cậu muốn trở về sau khi học xong, thím ấy sẽ đồng ý sao, thím ấy sẽ cam tâm sao?”
Mẹ cậu vì muốn xoay tiền cho cậu nên mới xin nghỉ hưu sớm, mà ở thời đại này, bọn nhỏ ở lại nước ngoài, cho dù là bọn họ màn trời chiếu đất ngủ trên đường cái, cha mẹ vẫn nở mày nở mặt, nhưng chỉ cần bọn họ về, dù cho công việc không tồi, tiền lương đãi ngộ cũng rất cao nhưng ánh sáng trên người sẽ không còn nữa.
Nếu như Cố Vệ Quân học xong rồi về, có thể dự đoán ở nhà cậu sẽ nghe được thím Ba than vãn và oán giận mãi không dừng.
“Nhưng tôi…” Cố Vệ Quân nghẹn họng.
Chỉ ở chung được một tuần, đương nhiên chưa tới mức yêu được ngay, nhưng cậu thật sự thích Lâm Bạch Thanh.
Cậu sẵn lòng xây dựng gia đình cùng cô, cậu vẫn muốn tranh thủ thêm một chút.
Có điều lúc này ông Năm nói: “Nếu Bạch Thanh thấy không được, vậy xem người khác thôi.”
Cho nên cậu cũng bị bỏ qua, bị hời hợt, bị phủ định như vậy?
Trong lòng Cố Vệ Quân vô cùng ấm ức, nhưng không hề giống như Ngao Cương hất mặt rời đi vì bị bỏ qua.
Tuy rằng Lâm Bạch Thanh từ chối cậu tại chỗ khiến cậu tức giận, nhưng cậu cũng lo cho cô, dù sao cũng phải xem cô chọn ai tốt nhất.
Ông Năm cố gắng một hồi, nhìn về phía Ngao Vũ.
Cố Ngao Vũ không tiến lên, lại còn lôi Ngao Văn một cái: “Hai ta coi như xong.”
Đã chín giờ tối, hai ông cụ liếc nhìn nhau, không có ai?
Năm sáu cậu cháu trai, hai người ưu tú nhất Lâm Bạch Thanh đều nói không thích hợp, mấy người còn lại thì bản thân các ông không muốn.
Một đêm lại chỉ có thể chọn ra một người?