Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-12-02 10:53:56
Lượt xem: 3
Lâm Bạch Thanh vừa ăn vừa nói: “Tình trạng của hai con gấu trúc không giống nhau, tôi sẽ nói từng con một. Bổn Bổn là do tỳ hư[1], đờm tràn vào phổi và bị tắc ở đoạn giữa dạ dày nên mới bị nôn mửa, đầy hơi dẫn đến khó tiêu. Còn Tâm Tâm là gấu trúc cái, nó đã già rồi, chức năng gan suy giảm, tỳ hư, khí trệ nên mới bị khó tiêu, vừa nãy tôi đã giúp nó hết đầy hơi, nhưng thể chất của nó quá kém, vẫn phải kê đơn thuốc để cải thiện.”
[1] _Tỳ hư là hiện tượng lá lách bị hư hoặc tổn thương, dẫn đến rối loạn chức năng của các cơ quan nội tạng trong cơ thể.
_ “Thế Kỳ Kỳ thì sao, Kỳ Kỳ bị như vậy là do đâu?” Thư ký của lãnh đạo thành phố nhịn không được mà tiến đến hỏi.
Lâm Bạch Thanh ăn một miếng cơm to, vừa nhìn thấy người đàn ông mặc vest đi giày da liền giật mình, sặc cả cơm.
May mà Cố Bồi kịp thời đưa nước tới, uống hết một hơi, cô mới nói: “Con đó thì tôi vẫn chưa khám, nhưng có lẽ khác với Bổn Bổn và Tâm Tâm, hơn nữa nghe bảo nó bị nặng hơn, tôi cũng không cam đoan mình có thể chữa khỏi.”
“Cứ ăn từ từ, tôi không vội, tôi có thể từ từ chờ.” Thư ký cười cười rồi đi ra ngoài.
Sự khác biệt giữa trung y và tây y chính là ở điểm này, tây y dựa vào triệu chứng mà kê đơn, còn trung y phải tìm ra nguồn căn của bệnh.
Cùng là một chứng bệnh, nguyên nhân gây ra thì có vô số, phải tìm ra nguyên nhân rồi mới chữa thì mới có thể chữa khỏi hoàn toàn.
_Tỳ hư là hiện tượng lá lách bị hư hoặc tổn thương, dẫn đến rối loạn chức năng của các cơ quan nội tạng trong cơ thể.
_
Triệu chứng của hai con gấu trúc, mọi người cũng hiểu sơ sơ thông qua lời giải thích của Lâm Bạch Thanh rồi.
Vườn trưởng Trịnh phải gọi là phục sát đất: “Không hổ là bác sĩ giỏi mà viện trưởng Lý và quân y Cố hết lòng đề cử, giải thích rất chuyên nghiệp.” Lại nói thêm: “Sau này mỗi ngày cô cứ đến đây một chuyến để tiêm thuốc đi, tiền khám không thành vấn đề, muốn bao nhiêu cô cứ nói.”
(Tác giả dùng cả phó viện trưởng Lý và viện trưởng Lý chứ không cố định)
Lâm Bạch Thanh nói: “ Vấn đề về tỳ vị thì chỉ kê đơn uống thuốc thôi, cải thiện nhanh hơn là tiêm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-117.html.]
DTV
“Thuốc trung y? Vô ích thôi, đến thuốc tây mà chúng nó còn không chịu uống, huống chi là thuốc trung y.” Vườn trưởng Trịnh xua tay.
Lâm Bạch Thanh mệt đến mức không muốn nói nữa, bèn nói: “Ăn xong thì chúng ta lại nói tiếp.”
Vườn trưởng Trịnh cùng những người khác đã ăn rồi, thấy mấy bác sĩ đang ăn cơm nên cũng không tiện làm phiền, liền chọn hai người đi cùng với thư ký của lãnh đạo, dọc đường chạy nhanh như gió để báo cáo tình hình lên lãnh đạo.
Lúc này Cố Ngao Cương mới nói chuyện với Cố Bồi, anh ta nói: “Chú nhỏ, nghe ông cháu bảo là sau khi chú về nước thì có rất nhiều người muốn xem mắt cùng chú, chú vẫn chưa nói với họ là chú theo chủ nghĩa không kết hôn à?”
Viện trưởng Lý có hơi cổ hủ, anh ấy nói: “Cái gì mà chủ nghĩa không kết hôn, có cái rắm ý, chỉ cần không tìm thấy người thích hợp thì tiếp tục đi xem mắt, trước sau gì cũng có thể thấy người thích hợp hơn.”
Nhưng anh ấy không biết hôn ước nhà họ Cố chỉ nhằm vào đời cháu thôi, đúng lúc hôm nay nhìn thấy năng lực của Lâm Bạch Thanh khiến cho ý định cướp người của anh ấy càng trở nên kiên định, bèn hỏi: “Tiểu Lâm, việc hôn nhân của em đã quyết định chưa, để tôi biết đường chuẩn bị quà?”
Cố Bồi dừng động tác ăn cơm, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vào cô.
Cố Ngao Cương vừa định cất lời thì Lâm Bạch Thanh nói một cách nhanh chóng: “Cảm ơn sự quan tâm của viện trưởng Lý, vẫn chưa đâu ạ.”
Viện trưởng Lý vừa nghe liền vui vẻ: “Tôi nghe nói rồi, em không được tính là con nuôi nhà họ Cố, em xem quân y Cố của chúng ta tuổi còn trẻ mà đã là nhân tài hàng đầu, tuy có hơi xấu tính nhưng sau này cậu ta…”
Cố Ngao Cương vội vàng nói: “Viện trưởng Lý, thế thì anh không biết rồi, nếu thật sự muốn kết hôn thì chú của tôi đã kết hôn ở nước ngoài rồi, chú ấy là một người theo chủ nghĩa không kết hôn chân chính.”
Nhưng Cố Bồi không đáp lại lời của anh ta.
Viện trưởng Lý lắc đầu cười: “Các cậu vẫn còn quá trẻ, nói những lời này…” sớm muộn gì cũng sẽ bị vả mặt.
Chú nhỏ đẹp trai như thế này, lại còn là người cùng lứa tuổi, thực ra nếu mà Cố Bồi cưới Lâm Bạch Thanh thì Cố Ngao Cương cũng rất là bằng lòng.
Anh ta từng sống chung với Cố Bồi ở nước ngoài, khá là hiểu biết Cố Bồi, biết bởi vì nguyên nhân gia đình mà anh không muốn kết hôn, cũng nhìn ra được ánh mắt lúc Lâm Bạch Thanh nhìn Cố Bồi khác biệt với những người khác, vì thế liền nhắc nhở cô: “Thanh Thanh của chúng ta có hiểu thế nào là chủ nghĩa không kết hôn không, có cần anh giải thích không nào?”