Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-12-01 19:42:47
Lượt xem: 8
Cố Vệ Quốc dám vụng trộm với chị họ, chắc chắn ông Năm và ông Ba sẽ đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Cố.
Nói là làm.
Chẳng những Lâm Bạch Thanh có công phu quyền cước, mà còn có chút khinh công của mèo tam thể, đương nhiên không phải bay tới bay lui giống như trên TV, nhẹ nhàng lấy hơi nhảy cao một cái, trèo lên tường của lầu hai dễ dàng.
Tầng ba thì không được, như vậy đã vượt quá năng lực của cô rồi.
Ban đầu cô chỉ muốn trèo tường, nhưng vừa mới rẽ vào ngõ Đông đã nhìn thấy Kiều Mạch Tuệ đưa Kiều Dẫn Đệ vào ngõ Tử Lý, nhỏ giọng mắng cô ta: “Dẫn Đệ, có phải cháu không cần mặt mũi nữa, ở Thâm Hải đã hại cho Vệ Quốc nhà dì chưa đủ thê thảm hay sao mà còn về tận Đông Hải tìm nó nữa?”
Ặc, nghe giọng điệu này của bà ta, bây giờ Cố Vệ Quốc và Kiều Dẫn Đệ đã tốt hơn rồi sao?
Tò mò muốn biết chuyện, Lâm Bạch Thanh nín thở, lẳng lặng lắng nghe.
“Dì, đây là thuốc lá Thải Điệp mà dì thích nhất, cháu nghe người ta nói loại thuốc này cực kỳ thơm, để cháu châm cho dì nhé.” Kiều Dẫn Đệ tủm tỉm cười nói.
Kiều Mạch Tuệ mê hút thuốc như mạng, cắn người miệng mềm bắt (chẹt) người nương tay, cầm lấy hộp thuốc rồi rút ra châm lên một điếu, trong ngõ Tử Lý lóe lên một tia lửa, phả một làn khói: “Có việc gì quan trọng thì nói với dì, không thì đi về đi.”
“Trong ngõ này nhiều người nhiều mắt, chúng ta vào nhà rồi nói.” Kiều Dẫn Đệ nói.
Kiều Mạch Tuệ nói: “Nó không ở đây.”
“Đi đâu rồi, có phải đi tìm cái kia không?” Kiều Dẫn Đệ vẫn tủm tỉm cười, hỏi.
Kiều Mạch Tuệ lại phả một làn khói, thở phì phì:
“Cái thằng không có tiền đồ, tìm cái cứ* ý.”
Kiều Dẫn Đệ hơi ngạc nhiên: “Vậy chúng ta vào nhà trước đã, cháu ngồi xe buýt mệt lắm rồi, đi giày cao gót cả ngày cũng rất mỏi chân.”
Kiều Mạch Tuệ ngăn cháu gái lại, nói: “Dẫn Đệ, Vệ Quốc là một đứa trẻ số khổ, ngày xưa người đàn ông đã c.h.ế.t kia đánh đập cháu hàng ngày, vì giúp cháu mà nó đã bị phạt khi trở về quân đội, cháu xem bao nhiêu lần như thế. Mười hai năm đi lính, nó đã xông pha nơi chiến trận, bò từ cõi c.h.ế.t trở về, khi xuất ngũ cũng chẳng có lấy một công việc tử tế. Linh Đan Đường là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nó, cháu là một đứa trẻ hiểu chuyện, đừng để những việc khác làm ngáng chân của nó.”
DTV
Kiều Dẫn Đệ im lặng một lúc: “Cháu hiểu. Cháu sẽ không vào trong nhà mà chờ anh ấy ở nhà khách Củng Môn.”
“Nó sẽ không đến đâu, sau này cả hai đứa không được gặp lại.” Kiều Mạch Tuệ cứng rắn nói.
Kiều Dẫn Đệ thở dài, nói: “Vâng.”
“Phải ở xa một chút, đừng mời dì đi ăn cơm ở gần đây.”
Kiều Mạch Tuệ lại nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-thap-nien-90-chon-chong-lam-nguoi-thua-ke/chuong-103.html.]
“Phải bỏ cái suy nghĩ đó đi, đừng gây thêm rắc rối nào cho nhà dì nữa.” Kiều Mạch Tuệ nói tiếp.
“Cháu biết rồi dì hai.” Kiều Dẫn Đệ đồng ý.
Lâm Bạch Thanh âm thầm đi theo, chỉ thấy Kiều Dẫn Đệ nói về nhà khách Củng Môn, chỉ một lát sau, một phòng trên tầng hai sáng lên, quả nhiên cho dù Kiều Mạch Tuệ đã dặn dò cô ta ở xa một chút, nhưng Kiều Dẫn Đệ lại không nghe theo.
Vẫn là sống ở gần đó.
Thật ra Lâm Bạch Thanh rất bội phục Kiều Dẫn Đệ, bởi vì cô ta vô tình thượng vị, chỉ tập trung nuôi con dạy cái, là loại ‘nhân tình’ chất lượng cao.
Thằng nhãi lái xe đ.â.m trúng cô là con của nhân tình, sau khi Cố Vệ Quốc và Lâm Bạch Thanh ly hôn, trong suy nghĩ của nhân tình nghĩ rằng mình có thể “lên ngôi” nhưng kết quả là Cố Vệ Quốc không tái hôn mà chỉ cho hai đứa con của Kiều Dẫn Đệ vào hộ khẩu.
Biết bản thân mình có tuổi nên không có sức cạnh tranh, Kiều Dẫn Đệ không tranh không cướp, chủ yếu là biết điều hiểu lòng người khác.
Vừa hay anh em nhà họ Cố vẫn đang ở dược đường, đây chính là cơ hội để phá vỡ chuyện tốt của bọn họ.
Lâm Bạch Thanh tìm một góc để ngồi xuống trông chừng.
Không lâu sau khi Cố Vệ Quốc về, Kiều Dẫn Đệ mở cửa sổ, gọi to: “Vệ Quốc.”
Nửa đêm không có ai ở giữa ngã tư đường, Cố Vệ Quốc ngẩng đầu lên.
Lâm Bạch Thanh hít một hơi, chuẩn bị sẵn sàng trèo lên tầng hai, Cố Vệ Quốc lại bảo Kiều Dẫn Đệ đi xuống.
Kiều Dẫn Đệ đi xuống tầng, hai người đi với nhau, thì thầm to nhỏ.
Cuối cùng, Cố Vệ Quốc nói: “Em biết rồi, sáng mai chị cần thì cứ đi.”
Kiều Dẫn Đệ nói: “Chị đã xin nghỉ phép một tuần.”
“Có thời gian thì đi xem mắt, không phải người đàn ông nào cũng bạo lực, trên đời này rất nhiều đàn ông tốt, mau chọn một người rồi kết hôn đi.” Cố Vệ Quốc nói xong thì chuẩn bị rời đi.
“Em làm gì mà trên người bốc mùi hôi vậy?” Kiều Dẫn Đệ nói xong, phẩy phẩy Cố Vệ Quốc.
“Em ấy à, tìm phân.” Cố Vệ Quốc nói xong, hất tay chị họ rồi rời đi.
Nhìn thấy cử chỉ không quá thân thiết của hai người, Lâm Bạch Thanh nghĩ chẳng lẽ bọn họ còn chưa làm chuyện gì?
Đương nhiên, mối quan hệ giữa con người không phải là vài câu có thể nói rõ ràng được.
Dù sao Kiều Dẫn Đệ cũng chưa đi khỏi đây, cứ quan sát xem hai người họ muốn làm gì.