Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Về Năm Mười Hai Tuổi - Chương 97

Cập nhật lúc: 2024-11-25 21:24:57
Lượt xem: 5

“Tam Tam à, Kim Đông nó đi chỗ ươm giống rồi. Nói tối nay ở đằng kia, đổi cho cha nó về. Đối tượng Kim Viễn đến đây, không có chỗ ở lại.” Mẹ Bào nói, “Con đi đến chỗ ươm giống tìm nó chơi đi!”

Đối tượng của Bào Kim Viễn đến đây, không có chỗ ở lại, sao không chen chúc với Bào Kim Đông đi? Cô ta không biết xấu hổ chiếm giường anh chồng? Diêu Tam Tam không cân nhắc nhiều, đã nhàn nhã đi đến chỗ ươm giống tìm Bào Kim Đông.

Đẩy cửa, khóa trái rồi. Trên cửa sắt có một lỗ nhỏ to chừng miệng chén, Diêu Tam Tam mở lỗ nhỏ, đa tay vào, cầm chìa khóa mở khóa sắt lớn ra.

Cô dùng sức đẩy cửa chính, cửa sắt vang lên cạch cạch lập tức đưa tới một tiếng quát hỏi: “Ai?”

“Anh Kim Đông, là em.”

Bên trong trầm mặc, mới nói: “Tam Tam à. Vậy em vào đi!”

Trên hành lang phòng đầu tiên phía bắc chỗ ươm giống, treo một chiếc đèn cửa, chỗ này lớn, ngọn đèn này có vẻ hết sức yếu ớt, cả khu ươm giống m.ô.n.g lung đen sì, nhìn không rõ ràng.

Giọng nói giống như truyền từ góc tây nam đến, Diêu Tam Tam dĩ nhiên đi qua bên đó tìm, vừa nói: “Anh Kim Đông, anh ở đâu vậy?”

Mông lung nhìn thấy đường nhỏ d1end4nl3q21yd0n giữa các ao xi măng, cô vẫn luôn đi theo về phía nam, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ, “Cô nhóc c.h.ế.t tiệt kia, em thật sự đi lại đây!”

Diêu Tam Tam nghe ra có gì đó không bình thường, cô dừng chân lại một chút, hỏi: “Anh Kim Đông, anh đang làm gì vậy?”

“Anh đang tắm rửa. Buổi chiều thả cá chạch bùn giống, khiến cho toàn thân đầy nước bùn.”

Tắm – rửa -!

Diêu Tam Tam lập tức hiểu ra.

Người này, hóa ra dùng một ao xi măng trống tắm rưa.

Khí trời đầu mùa hè, trong ao đổ nước sạch, mặt trời chiếu nắng khiến nước ấm lên, anh thanh niên trai tráng, tắm rửa cũng không lạnh.

Ao xi măng nhỏ, cũng phải ba thước vuông, tắm rửa khỏi phải nói rất thoải mái. Người này đúng là biết hưởng thụ!

Không biết sao, một câu “Cô nhóc c.h.ế.t tiệt kia” của Bào Kim Đông, lại bỗng nhiên khiến Diêu Tam Tam sinh ra tư tưởng xấu đùa giỡn.

Cô tiến lên về phía trước vài bước, ngồi xuống một bờ ao, cố ý nói: “Anh ở chỗ đó, em không nhìn thấy.”

Người bên kia hết nói nổi hồi lâu. Sau đó vang lên vài tiếng nước, cách đó không xa.

Lại sau đó, giọng Bào Kim Đông bất đắc dĩ: “Tam Tam, anh không mang đồ lại đây.”

Khóa cửa, cả khu ươm giống chỉ có một mình anh, Bào Kim Đông cũng không có chỗ kiêng dè.

Đàn ông nông thôn, cởi trần bơi lội thường có, huống chi anh khóa cửa tắm rửa trong khu ươm giống thôi, nên tùy tiện cởi quần áo bẩn ném trong phòng, thản nhiên lại đây tắm rửa, tắm xong rồi thì sao, thản nhiên đi về, trên người cũng sẽ hong khô luôn rồi.

Ai ngờ cô nhóc này lại chạy tới.

Không cầm quần áo? Cho dù có quần áo, em chắc chắn anh cũng không mặc nghiêm chỉnh ra được. Diêu Tam Tam nghĩ xấu xa, chỉ cần tối nay em cao hứng thêm, anh người này ở trong đó ngâm nước đi ha ha!

“Không cầm quần áo?” Giọng Diêu Tam Tam dịu dàng khả nghi, “Vậy anh làm sao giờ? Em cũng không có ý  mang qua cho anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-hai-tuoi/chuong-97.html.]

Bào Kim Đông đúng là ngâm nước một chút, khuấy nước vang lên rào rào, có lẽ cuối cùng phát hiện ra cô nhóc này cố ý định chỉnh anh, Bào Kim Đông dứt khoát nói: “Tam Tam, anh đi ra nha!”

“Này, anh...” Xem đi, Diêu Tam Tam ngược lại không có bản lĩnh, ảo não dậm chân, dẩu môi, đi theo đường nhỏ ra phía đông một đoạn, đưa lưng về phía anh, tùy tiện tìm một chỗ bên cạnh ao xi măng ngồi xuống.

Bào Kim Đông nghe tiếng bước chân, biết cô đi ra, nhanh chóng từ trong ao đi ra, hai tay của anh đặt trên bờ ao xi măng dinendian.lơqid]on chống lên, thân thể trần trụi lộ ra, nhìn lướt qua, lờ mờ nhìn thấy bóng lưng nho nhỏ của cô ngồi phía xa, Bào Kim Đông cũng không xấu hổ, sải chân không, bước nhanh về phía phòng phía bắc.

Diêu Tam Tam xấu hổ ngồi đằng kia, chờ anh đi xa, cuối cùng không nhịn được liếc mắt rình coi, dưới ánh đèn, chỉ thấy một bóng lưng trần trụi sung sức, mắc cỡ đến cô nhanh chóng quay mặt lại.

Bào Kim Đông nhanh chóng mặc xong quần áo đi lại, áo ba lỗ ngắn tay màu đậm, quần lính dài, giống như đống sắt đen trong bóng đêm.

Chỉ thấy Diêu Tam Tam vẫn quay lưng ngồi về phía tây, ôm đầu gối, nhẹ nhàng đung đưa, dáng vẻ thản nhiên.

“Lưu manh.” Diêu Tam Tam bĩu môi, nhìn thấy anh nghịch ngợm cười cười.

“Nói rõ ràng, rốt cuộc là ai lưu manh?” Bào Kim Đông khẽ cười một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ra, kéo cô lại, ôm vào trong n.g.ự.c mình.

Diêu Tam Tam cũng không chống lại, ngược lại bỗng nhúc nhích người, yên tâm mà nằm trong lòng anh, nhìn lên không trung mất hồn.

Tối nay không có trăng sáng, ánh sao đêm hè trên bầu trời cực kỳ rõ ràng, Diêu Tam Tam chợt nghĩ, không biết Ngưu Lang Chức Nữ trên trời làm sao sống, hai người có tình, sao lại không có khát vọng sớm sớm chiều chiều!

“Sao tối nay anh lại chạy tới đây ngủ?” Diêu Tam Tam nói, “Đối tượng của Kim Viễn tới, liên quan gì đến anh?”

“Đối tượng của Kim Viễn tới, Kim Thành sẽ không có chỗ ngủ, chạy sang chen chúc một giường với anh. Anh không thích chen chúc với nó, cho nên để cho cha anh về, anh ngủ lại đây chứ sao.”

Bình thường cha Bào trông chừng khu ươm giống, ngủ lại khu ươm giống.

“Đối tượng của Kim Viễn tới, sao Kim Thành không có chỗ ngủ?” Diêu Tam Tam vẫn không rõ ràng ngay lập tức, “Cô ta ngủ chỗ nào?”

“Chỗ cô ta ngủ, chính là chỗ ngủ dieenddafnleequysddoon của Kim Thành thôi!” Bào Kim Đông cười khẽ một tiếng, “Trước kia không phải Kim Thành ở cùng phòng mới bên kia với Kim Viễn à. Ngốc!”

Ặc... Được rồi, cô ngốc! Thằng nhóc Kim Viễn này, cũng thật là!

Lại nói những năm tám mươi chín mươi, ở nông thôn tương đối khoan dung với việc vợ chồng chưa cưới ở chung, có vài nhà, còn mong sao người vợ chưa qua cửa đã sớm ở chung rồi, cũng ít rủi ro đi.

Mặc dù không phải xu hướng chính, nhưng cũng không coi là chuyện kỳ lạ quý hiếm, thậm chí trước hôn nhân đã mang bầu, đến nỗi luống cuống tay chân có con rồi mới cưới.

Diêu Tam Tam sờ sờ mũi, hơi túng quẫn.

“Bây giờ anh đang nghĩ, có phải anh bạc đãi chính mình!” Bào Kim Đông tự nhiên nói ra. Cô nhóc c.h.ế.t tiệt này, có lẽ nên chỉnh một trận.

“Không không, anh Kim Đông, anh là người tốt, anh là đại nam tử hán, là một thân quang minh chính đại...” Diêu Tam Tam nhanh chóng khen tặng lung tung.

Gì chứ, có một số việc, dù sao nhà họ Diêu cũng chưa từng có.

Hơn nữa, hai người ở một chỗ từ nhỏ, mặc dù cử chỉ thân mật thông thường cũng có, nhưng ngay cả hôn môi đúng đắn còn chưa từng có đâu!

Mới nghĩ như vậy, hơi thở của đàn ông đột nhiên đến gần chóp mũi, sau đó, bị hôn rất sâu, nụ hôn kia tới bá đạo, mang theo thô lỗ mềm mại, thật lâu không chịu buông ra...

Choáng váng rồi.

Loading...