Trọng Sinh Về Năm Mười Hai Tuổi - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-11-25 21:15:13
Lượt xem: 8
Bào Kim Đông muốn thổ lộ.
Bào Kim Đông không biết phải thổ lổ thế nào.
Không phải tại Bào Kim Đông ăn nói vụng về, mà tại… trước đó hắn vốn không nghĩ đến chuyện thổ lộ. Hắn còn cần phải thổ lộ nữa sao?
Trong tiềm thức của Bào Kim Đông, phải là “lòng anh em hiểu, lòng em anh cũng đều hiểu”, hết thảy đều là thuận nước đẩy thuyền, không cần phải nhiều lời.
Hai người họ là ai với ai chứ? Còn cần phải nói mấy lời giả dối buồn nôn kia sao?
Có điều, chuyện trước mắt khiến trong lòng Bào Kim Đông dấy lên hồi chuông báo động, nếu hắn còn không xác minh quyền sở hữu với cô gái này, lỡ như cô còn nhỏ lòng dạ không vững, đêm dài lắm mộng thì biết làm sao?
Ngộ nhỡ lại có chuyện hiểu lầm nữa thì sao?
Cho nên, Bào Kim Đông rối rắm trong bụng cả buổi trời, soạn sẵn vài phiên bản trong đầu rồi, mà vẫn cứ cảm thấy… kì cục! Không thể nói ra miệng được, cuối cùng tự hắn cũng không nhịn được cười.
“Tam Tam, anh phải nói sao đây?”.
“Nói sao cái gì?”. Diêu Tam Tam không hiểu.
“Là… anh muốn thổ lộ với em, thì anh phải nói như thế nào?”.
“Anh…”. Diêu Tam Tam thật tình hết nói nổi, tự nhiên lại có loại kích động muốn đá hắn một cái.
Mà thực tế là Diêu Tam Tam cũng làm thế thật, trong cơn xấu hổ, cô nhấc chân đá tới. Bắp chân Bào Kim Đông trúng một đá, vậy mà hai tay cô vẫn còn nằm y trong lòng tay hắn, ngay lúc ấy, hai cánh tay hắn ra sức một chút, liền kéo luôn người ta vào kề n.g.ự.c mình. Giống như chỉ để ngăn không cho cô đá nữa, hắn thuận thế dựa vào đống cỏ khố, ôm cô, cười mỉm chi nhìn cô.
“Aiz, em đừng giận anh, tại anh…”. Bào Kim Đông ôm lấy Tam Tam, dừng một chút, dứt khoát kéo áo khoác bông mặc khi huấn luyện, kéo cô bé kia vào lòng mình, nhét hai tay cô vào áo bông, giống như bà ngoại đang ôm cháu bé, cố gắng kéo vạt áo ra ngoài, gần như bọc cả người cô vào lòng hắn.
“Nhóc con, em xem đi, đặt em vào lòng anh, là tốt nhất”. Bào Kim Đông nhẹ giọng dụ dỗ.
Trời mới hoàng hôn, còn chưa có tối đâu, để người ta nhìn thấy còn không mắc cỡ tới c.h.ế.t à? Diêu Tam Tam giãy mạnh mấy cái, rồi đành buông xuôi. Cái tên kia cao to khỏe mạnh, mà ước chừng là ôm quá chặt, nên cô có muốn nhúc nhích cũng không xong. Hơn nữa cái ôm ấy, cũng không hề cảm thấy có chút chán ghét nào, đó là loại cảm giác không thể quen thuộc hơn.
Rất an tâm.
“Tam Tam, em xem, nếu là người khác đá anh một cái, dựa vào hắn là ai, cho dù có là nữ giới, anh cũng nhất định phải cho hắn một đấm, nhưng nếu là Tam Tam đá anh… anh liền cảm thấy là chuyện đương nhiên, bị đá rất thoải mái”. Bào Kim Đông ôm người trong lòng, cảm thấy vui sướng đến choáng váng bay bổng, cả người như phình tora, mà trong lòng lại càng kiên định hơn.
“Tam Tam, em thấy không, hai đứa mình chính là một đôi thiên kinh địa nghĩa. Em đã sớm ở trong lòng anh, đã đ.â.m chồi mọc rễ rồi”.
“Tam Tam, dù sao em cũng còn nhỏ, anh còn phải làm lính một năm, em chờ anh sang năm trở lại, anh với em cùng kiếm tiền, cùng gây dựng sự nghiệp, sau đó đính hôn, kết hôn, sống qua ngày, làm vợ anh, anh bảo đảm sẽ hết lòng thương yêu em, cả đời đều cưng chiều em”.
“Aiz, nhỏ này, em không nói chuyện, tức là em đồng ý đó nha!”.
Cái này là… tỏ tình đó hả? Hoàn toàn là thông báo không cho quyền cự tuyệt mà. Vầng trán Diêu Tam Tam dán vào lồng n.g.ự.c hắn, có chút bất đắc dĩ mà nghĩ, thôi đi, muốn hắn nói cho dễ nghe lãng mạn hơn một chút, thì khác gì bắt heo leo cây.
Thấy Diêu Tam Tam im lặng, Bào Kim Đông cũng không hỏi nữa, tự nhiên xem đó là tỏ tình thành công, đã xác minh quyền sở hữu. Hắn liền yên tâm ôm người trong lòng, hưởng thụ cảm giác tốt đẹp dạt dào.
Trời mỗi lúc một tối đen, ánh trăng vẫn tròn như cũ, ánh đèn trong thôn bắt đầu rải rác sáng lên, gió thổi hơi lạnh, Bào Kim Đông siết chặt vòng tay, yên tâm thoải mái ôm Diêu Tam Tam không chịu buông.
“Mình về nhà đi”. Cả hai còn chưa ăn cơm đâu.
“Anh còn chưa có ôm đủ đây”.
“Anh… lưu manh”. Oán trách một cách yếu ớt.
“Nói bậy. Anh chỉ giở trò lưu manh với em, người khác cầu xin anh giở trò lưu manh anh còn không thèm để ý đấy!”.
Aiz, chỉ toàn là nói càn.
Bào Kim Đông phát hiện ra tình huống trước nhất, quả nhiên là lính gác đồn, hắn nhẹ nhàng linh hoạt dịch người xuống, từ sườn đông chồng cỏ khô dịch sang phía nam, rất nhanh đã thấy một bóng người chạy tới, phía sau còn có một người đuổi theo.
Người phía sau đuổi theo, kéo người phía trước lại, nhỏ giọng nói gì đó, người trước hất hắn ra, tiếp tục xông về phía trước, cứ chạy tới đuổi theo như thế, cho đến khi qua khỏi chồng cỏ mà Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam đang ẩn núp, cho đến… lúc xảy ra kịch tính. Hình như là người phía sau cứng rắn ôm lấy con gái nhà người ta, bắt đầu cường hôn.
Đang ở chỗ cách Tam Tam và Bào Kim Đông không xa, hai người hôn nhau.
Bào Kim Đông hứng thú dạt dào, lặng lẽ thò đầu ra nhìn, chậc một tiếng, Diêu Tam Tam vội vàng đẩy hắn xuống, ý bảo hắn đừng lên tiếng. Thoạt nhìn chỉ cách nhau chừng mười lăm bước thôi, nếu lỡ bị phát hiện, thì khỏi ai cần làm người nữa.
Xem ra, chuyện xem mắt của Bào Kim Lai ban sáng, thật sự đã chọc giận Yến Tử, cứ theo năn nỉ không thành, lại dùng chiêu này! Mắt thấy bên kia hôn càng lúc càng nóng bỏng, Diêu Tam Tam bên này lại im lặng nín thở, căng thẳng muốn chết, cũng xấu hổ muốn chết.
Sân phơi này, quả nhiên không phải là nơi thầm thường, ai mà ngờ đượctrong đống cỏ khô bên cạnh còn có hai người ẩn nấp chứ!
Dưới ánh trăng loang loáng, chỉ thấy hai người kia ôm hôn nhau, ban đầu Yến Tử còn kháng cự, sau đó liền thuận theo, thật lâu sau hai bóng người nọ mới tách ra, Bào Kim Lai ôm vai Yến Tử, cùng đi về phía trước.
“Chậc, cái thằng này!”. Bào Kim Đông nói nhỏ, cái thằng Kim Lai này cũng đủ bá đạo thật! Hắn không dám ư? Hay là không nỡ? Hắn không nhịn được cúi đầu, cọ cằm vào tóc Diêu Tam Tam, dán bên tai cô nói nhỏ: “Thấy không? Cái đó mới gọi là giở trờ lưu manh”.
Diêu Tam Tam có cảm giác mặt mình đã phát sốt, tình cảnh quá nóng bỏng mập mờ, cô vội vàng đẩy Bào Kim Đông ra, vòng quanh đống cỏ khô lặng lẽ chuồn mất. Bào Kim Đông mấy bước đã đuổi kịp cô, nắm tay cùng đi dưới trăng.
Có một số việc, không phải là hắn không muốn, không phải là không dám, mà là… không thể gấp được. Giống như có một món đồ yêu quý, bạn phải giữ lại từ từ mà ăn.
Tối đó Diêu Tam Tam trở về, Diêu Tiểu Cải đã lên giường, cô ngồi trong chăn thêu đệm giày. Trước kia hầu như ngày nào Diêu Tiểu Cải cũng thêu đệm giày, cô coi đó là việc tiêu khiển lúc rảnh rỗi. Nhưng hai năm qua Diêu Tiểu Cải cũng bắt đầu bận rộn, cuộc sống phong phú hơn, nên bình thường cũng không thêu đệm giày.
Diêu Tam Tam lặng lẽ chạy vào phòng, Diêu Tiểu Cải ngẩng đầu về nhìn phía cô cười một tiếng, trong nụ cười ấy có gì đó làm Diêu Tam Tam hơi lúng túng. Cô ngồi xuống bên giường chị ba, cầm chỉ thêu lên chơi đùa. Cô nhìn lướt qua đệm giày chị ba thêu, hoa văn xanh trắng đan xen, đơn giản mà rất bắt mắt, không có họa tiết gì lớn, chắc là chị ba tự thêu cho mình.
“Có muốn thêu một đôi không?”.
“Không muốn. Chị thêu đẹp vậy em lấy ra xài ké là được, dù sao thì cỡ giày của em với chị của không khác gì mấy”. Diêu Tam Tam nói, đời trước cô cũng am hiểu mấy chuyện thêu thùa này, bây giờ cô lại cảm thấy ngàn vạn đường kim mũi chỉ, rất lãng phí thời gian, có thời gian ấy, còn không bằng làm những chuyện hữu dụng hơn.
“Em không thêu một đôi tặng người ta sao?”. Diêu Tiểu Cải cười hỏi.
“Em tặng ai chứ!”. Diêu Tam Tam nói vậy, nhưng lại không tránh được ngượng ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-hai-tuoi/chuong-67.html.]
“Chị nói hai người nha, đã dính nhau như thế, không bằng đính hôn đi thôi”.
“Gấp gáp gì chứ”. Diêu Tam Tam hơi túng quẫn thừa nhận, “Không vội mà. Không phải chị ba chị vẫn chưa có đính hôn đó sao!”.
“Em không thể so sánh với chị được”. Diêu Tiểu Cải nói, “Tự chị không có bản lãnh, cuối cùng cũng phải bị người ta khi dễ, hiện giờ chị tạm thời không muốn tìm đối tượng”.
“Chị ba, Lục Cạnh Ba đi rồi sao?”.
Diêu Tam Tam chợt nhắc tới Lục Cạnh Ba, Diêu Tiểu Cải im lặng một lát mới nói: “Ăn cơm xong rồi thì đi chứ sao”.
“Anh ấy… là người rất tốt”.
“Đúng là rất tốt”. Diêu Tiểu Cải lạnh nhạt nói, “Vậy thì sao!”.
Chị ba sáng dạ thông minh như thế, Lục Cạnh Ba có ý với chị ấy, quả nhiên chị ấy vẫn luôn biết. Chỉ là, chị ấy không muốn đáp lại. Diêu Tam Tam thầm nghĩ, rốt cuộc là chị ba trốn tránh, hay còn có ý khác?
Nhìn Lục Cạnh Ba kia tính tình nguội lạnh, đụng phải chị ba tính tình lạnh nhạt, hai người này chắc phải hết đời mới có tiền triển mất! Được làm bởi Mèo Mạnh Mẽ và chỉ được đăng tải tại diễn tại đàn tại lê tại quý tại đôn tại chấm tại com.
Nhưng Diêu Tam Tam rất nhanh đã phát hiện ra dấu vết mới— mấy ngày sau đó, Lục Cạnh Ba lại tới, nói là đi ngang qua thuận tiện ghé xem một chút. Nhưng mà, thứ trên cổ anh là cái gì kia?
Nếu Diêu Tam Tam nhìn không lầm, thì đó là khăn quàng cổ màu trắng mà chị ba tự tay đan, chị ba tự đan cho mình.
May là mũi đan rất bình thường đơn giản, Lục Cạnh Ba là nam giới quàng lên cũng không có gì kì quái, vừa vặn hợp với chiếc áo khoác nỉ xám tro của anh.
Diêu Tam Tam nhìn chằm chằm cái khăn quàng cổ kia, Diêu Tiểu Cải cũng nhìn chằm cái khăn quàng cổ đấy, hơn nữa là trong lòng Diêu Tiểu Cải đang nảy lên--
Tối đó Lục Cạnh Ba ăn cơm xong sắp đi, trời nổi gió lạnh, Trương Hồng Cúc liền đi kiếm cái áo bành tô cho Lục Cạnh Ba chắn gió, cũng không biết là vô tình hay cố ý, Trương Hồng Cúc thuận tay cầm khăn quàng cổ của Diêu Tiểu Cải đi đưa cho Lục Cạnh Ba quàng tạm.
Khăn quàng cổ của Diêu Tam Tam và Tiểu Tứ đều có màu sắc tươi sáng, ít nhất cũng không phải là màu sắc mà đàn ông có thể dùng. Chỉ có Diêu Tiểu Cải luôn luôn thích màu sắc trang nhã và màu trắng đơn giản. Diêu Tiểu Cải tình nguyện tin tưởng, rằng Trương Hồng Cúc là vô ý thuận tay, bà cũng không thể lấy cái khăn tươi sáng đáng yêu của Tiểu Tứ cho Lục Cạnh Ba quàng đúng không?
Thế nhưng, lần này Lục Cạnh Ba mang áo bành tô đến trả, mà dường như quên mất phải trả lại chiếc khăn quàng kia, còn rất thản nhiên quàng lên. Diêu Tiểu Cải nhìn chiếc khăn trên cổ hắn, cứ cảm thấy hết sức mất tự nhiên.
Cô cũng không thể mở miệng đòi lại. Aiz!
Sau khi Lục Cạnh Ba đến, không lâu sau, Dương Bắc Kinh cũng vừa vặn dắt Diêu Tiểu Đông về tới. Thấy Lục Cạnh Ba, Dương Bắc Kinh có vẻ vui mừng, mà Diêu Tiểu Đông cũng không khỏi nhìn chằm chằm chiếc khăn quàng trên cổ Lục Cạnh Ba, thậm chí còn nhìn Diêu Tiểu Cải một cách đầy thâm ý.
Trong lòng Diêu Tiểu Cải lại nảy lên một cái!
Coi trọng con rể tới nhà, hơn nữa có Lục Cạnh Ba đến, Diêu Liên Phát liền thu xếp cho người nấu nướng để ăn uống chung. Dương Bắc Kinh liền bị cử ra ngoài, ra tay cầm muôi xào thức ăn.
Thịt quay lại nồi còn chưa kịp quay lại nồi, Bào Kim Đông đã tới.
(*)Thịt quay lại nồi: Nguyên văn là hồi oa nhục, hiểu theo nghĩa đen là thịt hai lần chín, món ăn được đặt tên như vậy vì những miếng thịt ba chỉ béo ngậy lần đầu tiên được luộc lên, lần thứ hai được đem chiên trong chảo với các loại gia vị và tỏi tây. Đây là một món ăn Tứ Xuyên ít cay, thịt có hương vị ngon ngọt.
Trong tay xách một con thỏ đồng béo ú, gây sự chú ý dọc đường, thoải mái vào cổng nhà họ Diêu. Vừa thấy Lục Cạnh Ba đứng trong sân nói chuyện, Bào Kim Đông cũng nhếch miệng cười, chào hỏi một tiếng: “A, anh cũng tới nữa sao?”.
Ngày đó Lục Cạnh Ba đã gặp Bào Kim Đông một lần, ấn tượng vẫn còn khắc sâu, lúc ấy hắn gọn gàng dứt khoát kéo Diêu Tam Tam đi. Trong lòng Lục Cạnh Ba vẫn còn mấy phần chú ý, liền cười gật đầu với hắn một cái.
“Chú, nhìn xem con thỏ này mập ghê không?”. Bào Kim Đông giơ con thỏ trong tay, cười híp mắt chào hỏi Diêu Liên Phát, “Tam Tam nói muốn ăn, con đặt mấy cái bẫy mới bắt được nó đó”.
Diêu Tam Tam luôn cảm thấy mỗi lần Bào Kim Đông đến nhà họ Diêu, đều không giống ai, da mặt dày, tự quen thói, có chút khí phách, có chút vô lại…. Nói chung, không coi mình là người ngoài.
Mặc kệ thế nào, mục đích của Bào Kim Đông cũng coi như đã đạt được, cái tư thế này của hắn, người bình thường nhìn vào cứ nghĩ là do Diêu Tam Tam làm mối giật dây.
Dương Bắc Kinh đang nấu nướng trong bếp, Diêu Tiểu Cải theo phụ anh rể, Bào Kim Đông liền xách thỏ chui vào nhà bếp, bàn bạc với Dương Bắc Kinh xem con thỏ này phải làm sao.
“Thỏ viên kho tàu đi”. Dương Bắc Kinh cười nói, “Em bắt thỏ, em đi lột da đi, lấy ra anh băm”. Bào Kim Đông xách thỏ ra ngoài, Diêu Liên Phát thật sự không nhìn nổi, liền nhận lấy thỏ hoang, tự mình ra bệ giếng lột da. Bào Kim Đông cũng không theo giành, đứng trong sân tùy tiện hàn huyên vài câu với Lục Cạnh Ba, lại đến xem cá trê trong ao xi măng.
“Chú, thím, trong nhà có khách, vậy thôi con về trước nhé?”.
Bào Kim Đông vừa nói thế, Trương Hồng Cúc đã vội vã giữ hắn lại: “Sao mà đi được? Ở lại ăn cơm”.
“Thật chứ? Vẫn là thím thương con”. Bào Kim Đông cười. Diêu Tam Tam bĩu môi, ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ. Diiễn đàin lee quiý đôn. Thật ra thì Bào Kim Đông vốn không tính ở lại ăn cơm, nhưng nhìn xem, Dương Bắc Kinh đến đây, Lục Cạnh Ba cũng đến đây, hắn không nên ở lại sao?
Bữa tiệc rượu này của nhà họ Diêu, thực sự khiến hai vợ chồng Diêu Liên Phát cũng không rõ mình có tâm trạng gì. Thật không biết là nên vui mừng hay sốt ruột đây.
Diêu Liên Phát ngồi ở vị trí đầu, nhìn ba người bên kia đang uống rượu với ông, Dương Bắc Kinh tuấn tú trầm ổn, Lục Cạnh Ba lịch sự, Bào Kim Đông lại cao lớn anh tuấn, ai cũng đều rất xuất sắc.
Nói là vui mừng hả, Dương Bắc Kinh là con rể lớn của mình dĩ nhiên là không có gì để nói, nhưng Lục Cạnh Ba kia không biết ý tứ ra sao, có hay không có để còn yên lòng; lại nhìn Bào Kim Đông, chuyện đã rành rành, nhưng còn chưa đính hôn, danh bất chính ngôn bất thuận.
Thật là không bớt lo được! Diêu Liên Phát nói thầm trong bụng.
Thức ăn vừa lên đủ, con gái nhà họ Diêu dưới sự lôi kéo của Diêu Tam Tam, đều thoải mái ngồi lên bàn ăn cơm. Cái gì mà đàn ông uống rượu đàn bà con gái không được lên bàn, hiện giờ Diêu Tam Tam ngẫm lại thấy hoàn toàn là quy củ chó má, không để ý tới cũng không sao. Chỉ có Trương Hồng Cúc là chưa lên bàn ăn cơm, vội vàng sắp xếp nước trà cơm canh cho bọn họ.
Diêu Tiểu Cải vội vã ăn cơm no, liền đứng dậy rời đi, Tiểu Tứ vội vàng ăn no để đi học, trên bàn chỉ còn sót lại Diêu Tiểu Cải và Diêu Tam Tam là nữ giới, lúc Trương Hồng Cúc đi vào, không nhịn được nói:
“Hai đứa, ăn uống nhanh nhanh, đừng làm phiền bọn họ uống rượu”.
“Đâu có làm phiền gì đâu ạ!”. Diêu Tam Tam vô tội nói. Cô ở trong nhà mình, dựa vào cái gì đàn ông uống rượu cô không thể lên bàn ăn cơm chứ? Tư tưởng cũ của Trương Hồng Cúc thật là không dễ sửa.
Bào Kim Đông rất thích món cá trê kho tàu mà Dương Bắc Kinh làm, vừa ăn vừa gắp thịt thỏ bỏ vào chén Diêu Tam Tam. Trước kia lúc Bào Kim Đông ở nhà, hai người hay cùng ra ngoài, thường xuyên ăn cơm chung, gắp thức ăn cho Tam Tam cũng là thói quen. Diêu Tam Tam hiển nhiên cũng không cảm thấy có gì lạ, thịt thỏ hoang ngon tuyệt, ăn thôi. Nhưng người khác trên bàn lại không nghĩ được như vậy.
Cái thằng này, lớn lối quá ha?
Dương Bắc Kinh cười, liền tiện tay gắp cho cho Diêu Tiểu Đông món cô thích.
Diêu Liên Phát vừa uống rượu vừa suy nghĩ, có nên tỏ ý với nhà họ Bào: hoặc là đính hôn, hoặc là biến, cách xa con gái nhà tôi một chút hay không!
Diêu Tiểu Cải trong phòng cũng đang nghĩ: cô phải làm sao để đòi lại khăn quàng cổ đây?