Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Về Năm Mười Hai Tuổi - Chương 49

Cập nhật lúc: 2024-11-25 21:07:16
Lượt xem: 19

Sau tiết trung thu, Diêu Liên Phát đột ngột dẫn Trương Hồng Cúc trở về mà không hề báo trước. Diêu Liên Phát vác một túi xách lớn, trên tay lại xách một túi khác, Trương Hồng Cúc theo sau, vội vã xuyên qua thôn, đẩy cổng nhà mình ra.

Hai vợ chồng đi đã hơn một năm, sự thay đổi của nhà họ Diêu vẫn rất rõ ràng, tường rào đã xây, cổng chính đã dựng, trong sân nhà là chuồng dê, nhốt mấy con dê con đang nhảy nhảy bên trong. Ven tường phía tây trồng hai khóm hoa hồng đỏ au, một bụi thược dược vàng tươi. Cạnh đó là mấy bụi chuối cảnh, giữa thu rồi mà vẫn nở hoa rực rỡ.

Mùa gặt lúa trước Diêu Liên Phát còn trở về một chuyến, Trương Hồng Cúc thì đã hai năm không về, ấy vậy mà rõ ràng là hai vợ chồng không hề có tâm trạng để nhìn ngắm những sự thay đổi này.

Diêu Tiểu Đông nghe được tiếng đẩy cổng, vội vã chạy ra khỏi nhà, thấy Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc thì không khỏi sững sờ, vội vàng bước tới, nhận lấy túi vải trong tay Diêu Liên Phát, nói: “Cha, mẹ, hai người về rồi!”.

“Tiểu Cải, Tam Tam, Tiểu Tứ, cha mẹ về rồi”. Diêu Tiểu Đông xoay vào nhà hô một tiếng, mấy cô gái cũng từ trong nhà ra đón.

Tiểu Tứ không từng tiếp xúc nhiều với cha mẹ, nó không giống những đứa trẻ khác, thấy cha mẹ xa cách đã lâu cũng không thân mật, chỉ đứng cạnh đó, lặng lẽ nhìn Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc.dїễღn。đ-àñ。lê。qღuý๖ۣۜđôn. Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải vừa ra tới, nhìn thấy Trương Hồng Cúc cũng không nén nổi kinh ngạc.

Không riêng gì hai cô, Diêu Tiểu Đông cũng để ý thấy, tính ra Trương Hồng Cúc mang thai cũng phải sáu tháng rồi, vậy mà bà đứng đó, hoàn toàn không thấy bụng phồng lên, ngược lại bước đi yếu ớt, sắc mặt tái nhợt. Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?

“Đứng đực ra đó làm cái gì? Đem đồ vào trong nhà đi!”. Diêu Liên Phát tiện tay thả túi xách trên vai xuống, bỏ vào phòng. Vẻ mặt Trương Hồng Cúc đau thương, ánh mắt lần lượt lướt qua mấy đứa con, thấy Tiểu Tứ, liền bước tới ôm lấy nó, nhỏ giọng khóc thút thít.

“Mẹ, mẹ đừng khóc! Vào nhà trước đi”.

Diêu Tam Tam cảm thấy không đúng, bước nhanh tới đỡ Trương Hồng Cúc, thuận thế dắt bà vào nhà, lấy một băng ghế kêu bà ngồi xuống.

“Mười lăm tháng tám tụi mầy có viếng mồ mả rồi chưa?”. Diêu Liên Phát hỏi.

Diêu Tiểu Đông đáp: “Tụi con không có đi, mà đưa cho chú hai năm đồng, kêu chú mua chút giấy tiền, đốt chung luôn rồi”.

Nông thôn có tục lệ, con gái trong nhà không thể tùy tiện viếng mồ mả, muốn đến mộ phần tổ tiên thì cũng được, nhưng phải có đàn ông trong nhà dẫn đến. Nhà họ Diêu chỉ có bốn chị em gái, nên không đi viếng mộ, đưa năm đồng cho chú hai mua giấy tiền vàng bạc cũng như để người mang giấy tiền vàng bạc đi đốt dâng hộ, như thế cũng coi là ổn thỏa rồi.

Diêu Liên Phát không nói gì nữa mà đứng lên, không nói không rằng quay người bỏ đi. Lúc gần đi còn ngoảnh mặt lại liếc Trương Hồng Cúc một cái, nói: “Mẹ mày có bệnh, tụi mày lo mà hầu hạ đi”.

Diêu Tam Tam thấy tình hình này, liền âm thầm suy đoán, chỉ sợ đứa con trong bụng Trương Hồng Cúc đã xảy ra chuyện. Cô đưa mắt ra hiệu cho Diêu Tiểu Đông, còn mình đưa tay ra đỡ Trương Hồng Cúc.

“Mẹ, mẹ ngồi xe đi đường mệt rồi, mẹ lên giường nằm nghỉ chút đi!”.

Diêu Tiểu Đông quày quả đi ra ngoài lấy cơm, Diêu Tiểu Cải sắc mặt kì quái đứng đó một chút, rồi cũng ra ngoài theo chị.

"Chị hai, cha mẹ mình như vầy là. . . . . ."

“Nấu cơm trước đã, Tam Tam với Tiểu Tứ còn phải đi học nữa!”. Diêu Tiểu Đông lắc đầu, ý bảo em gái đừng nhiều lời. Diêu Tam Tam đỡ Trương Hồng Cúc vào gian trong nằm xuống, cô nghĩ, đứa con trong bụng Trương Hồng Cúc chắc đã không còn. Nhưng là một đứa trẻ, cô cũng không tiện hỏi Trương Hồng Cúc, liền xoay người đi ra ngoài, thuận tay kéo Tiểu Tứ, hai chị em lấy hai cái bánh rán rồi ra ngoài, vừa ăn vừa nhìn chị hai chị ba bận rộn.

“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho tốt, con đi học nha”. Diêu Tam Tam ăn vội hai cái bánh rồi vào nhà dắt xe đạp của mình, cô vừa ra đến cổng đã đụng mặt Diêu Liên Phát, Diêu Liên Phát đương cầm một mớ giấy tiền vàng bạc trong tay, coi bộ tính đi viếng mộ, xa quê một thời gian dài, trở về đến viếng mộ tổ tiên là thường thấy, nhưng Tam Tam cứ cảm thấy Diêu Liên Phát viếng mộ là còn có nguyên nhân khác.diễñ-đàñ-lê-quý-đôñ. Phải biết, Diêu Liên Phát vẫn luôn cho rằng bản thân không có con trai là một việc có lỗi với tổ tông.

“Mày lấy đâu ra xe đạp mới?”. Diêu Liên Phát trừng mắt hỏi cô.

“Con thu nhộng ve, góp tiền mua ạ”. Diêu Tam Tam nói.

“Trong nhà thì nghèo, mà mày sang như vậy, mày đi c.h.ế.t đi!”. Diêu Liên Phát gần như là cắn răng mà mắng cô. Diêu Tam Tam nghe vậy, khó chịu trong lòng, dứt khoát nói:

“Cha, không phải cha đã từng nói sao? Tiền đi học con tự kiếm, tiền đi học của Tiểu Tứ cũng là con kiếm chứ không tốn tiền nhà. Con mua xe đạp cũng là để đi học, với lại không phải người trong nhà cũng có thể dùng hay sao?”.

“Người ta đi học chỉ có thể lội bộ, chỉ có cặp chân của mày là quý thôi!”. Diêu Liên Phát hầm hừ nói, rồi không để ý tới cô nữa, bỏ vào nhà. Diêu Tam Tam nhìn sắc trời đã không còn sớm, liền vội vàng chạy đi học.

Suốt dọc đường Diêu Tam Tam đều mải nghĩ chuyện nhà, trong nhà chỉ có hai buồng, bốn chị em cô ở. Mùa lúa trước Diêu Liên Phát về nhà, cũng chỉ có thể nằm dưới đất ở gian ngoài mà ngủ. Bây giờ cha mẹ cùng trở về, phải làm sao cho phải?

Trước mắt mà muốn xây nhà mới thì còn khó lắm, tiền của cô cộng thêm tiền lễ hỏi của chị hai trong tay Diêu Liên Phát, mượn thêm một mớ, thì mới miễn cưỡng gom đủ, nhưng tiền của cô còn phải dùng vào việc học của cô và Tiểu Tứ, còn phải giữ lại làm vốn, tiếp tục sinh ra tiền. Lại nói, việc xây nhà này, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai!

Ít nhất cũng phải mua một cái giường trước, từ bên ngoài đục tường làm một cửa, rồi ngăn buồng ngoài làm hai, bốn chị em cô một gian, cha mẹ một gian, ngoài ra thì chẳng biện pháp nào khác.

Lúc này Diêu Tam Tam liền quyết định, hôm nay tan học, phải đi mua một cái giường lớn, mấy ngày này rút ra chút thì giờ, kêu Diêu Liên Phát và chú hai Diêu sửa sang phòng ốc. Lý ra trong nhà có người lớn, làm gì đến phiên một đứa con nít như cô bận tâm thu xếp, thế nhưng trong nhà.... haiz!

Rất nhanh thôi, mấy chị em nhà họ Diêu đã biết rõ, thì ra là hơn mười ngày trước, Trương Hồng Cúc bỗng nhiên cảm giác đứa nhỏ trong bụng không còn máy thai nữa, vài ngày tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói thai nhi đã tử vong rồi, hơn nữa vì để lâu, còn có thể tổn hại đến cơ thể mẹ, không còn cách nào khác hơn là vội vàng sanh non, nghe nói thật sự đúng là một thai nam.

Chết từ trong trứng nước, thường thường đều chỉ do mấy nguyên nhân, người mẹ không thường khám thai, trong thời gian mang thai sinh bệnh hoặc bản thân thai nhi có chỗ thiếu hụt, phát triển không bình thường, thế mà Diêu Liên Phát lại một hai đổ hết tội lỗi lên đầu Trương Hồng Cúc, nhất quyết nói tại số mệnh bà không tốt, không mang nổi con trai.

Không có con trai, tâm tình Diêu Liên Phát uể oải như đưa đám, không còn tâm trạng đi làm việc kiếm ra tiền, đã thế Trương Hồng Cúc bệnh tật còn phải ở cữ, Diêu Liên Phát không quan tâm đến việc Trương Hồng Cúc mới sanh non có hơn mười ngày, đã dứt khoát trở về nhà.

Thật lòng mà nói, thì Diêu Tam Tam rất hy vọng cha mẹ có thể bình an sinh ra đứa nhỏ, cũng có thể khiến gia đình này sống yên ổn hơn. dїễnđànlεquýđôn. Ấy vậy mà, cũng giống như trí nhớ của cô về kiếp trước, cái nhà này cuối cùng vẫn chỉ có bốn đứa nhỏ là bọn họ.

*Mèo Mạnh Mẽ - diễn đàn Lê Quý Đôn*

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-hai-tuoi/chuong-49.html.]

Diêu Tam Tam thừa dịp giờ nghỉ trưa, chạy lên tiệm mộc duy nhất trên trấn để xem giường, cô vừa ý một cái giường gỗ bình thường nho nhỏ, cô với Tiểu Tứ hai người nằm cũng tạm được. Lớn hơn nữa, thì không đặt vào cùng một gian được.

“Chú có thể giao hàng không? Chú giao hàng đi, con sẽ trả thêm tiền cho chú”. Lúc sáng trên đường đi Diêu Tam Tam đã quyết định mua giường, cô vốn không mang đủ tiền, Kết quả thợ mộc người ta nói không thể giao, không ai giao cho cô được. Người quê mua đồ gia dụng, có ai mà không tự tới kéo về đâu?

“Vậy chú giữ cái giường này lại cho con đi, chiều con sẽ trở lại”.

Vì để người một nhà có thể ở chung được, trưa hôm đó Diêu Tam Tam không còn cách nào khác phải nói dối để xin giáo viên nghỉ một buổi học, trước tiên cô về nhà lấy tiền, rồi theo thói quen đi tìm Bào Kim Đông. Nhà cô với nhà Bào Kim Đông cũng không gần, cách đến nửa thôn, Diêu Tam Tam đến cổng nhà Bào Kim Đông thì đứng ngoài gọi một tiếng.

“Thím hai ơi!”.

“Ai đó?” Trong nhà có tiếng đáp vọng ra của một người phụ nữ nông thôn vô cùng bình thường, tuổi tác cao hơn Trương Hồng Cúc một chút, tất nhiên là mẹ Bào Kim Đông, bà nhìn thấy Diêu Tam Tam, liền cười nói:

“Chuyện gì đó Tam Tam? Con tới kiếm Kim Đông phải không?”.

“Dạ, con tìm ảnh giúp một tay...”. Diêu Tam Tam chưa nói hết câu, Bào Kim Đông đã từ trong nhà đi ra.

Bào Kim Đông tốt nghiệp cấp hai rồi, mỗi ngày chỉ lo việc nhà nông, thu cá trê, dạo này nghe nói hắn tính thuê đập nước để nuôi cá, thế nhưng, cha mẹ hắn lại không yên tâm để hắn lấy tiền đi gây dựng sự nghiệp, mặc dầu có tiền, nhưng theo thói quen của người dân quê, thì phải lo xây nhà, tìm vợ cho hắn mới đúng.

Bào Kim Đông mười bảy tuổi, cha mẹ hắn không ra mặt, thì dù cho hắn có đủ vốn, nhà nước cũng sẽ không cho hắn thuê. Kế hoạch nuôi cá của Bào Kim Đông đến đấy bỏ mình. Mặt khác, gần đây hắn còn có một số chuyện buồn bực, hắn mới mười bảy, chưa đủ tuổi đi lính, nhận thuê đập nước nuôi cá cũng không được, làm lính cũng không được, muốn làm cái gì cũng không xong, Bào Kim Đông trở nên hơi cáu kỉnh.

“Gì đó nhỏ?”.

“Anh Kim Đông, em mua một cái giường gỗ, muốn tới coi anh có rảnh hay không, giúp em kéo về”.

“Ừ, được, em về nhà chuẩn bị đi, anh đi đóng xe”. Bào Kim Đông nói rồi giải thích thêm: “Con lừa đang cột ăn cỏ ở cuối thôn, anh phải dắt nó về đã”.

Người thôn quê có khi để bớt việc, dùng một cọc gỗ dài, cột dây lừa vào cọc rồi cắm vào đất, con lừa liền đi vòng quanh cọc gỗ, ăn cỏ dưới đất, đấy gọi là “cột lừa”

[#Mèo: Xin phép được c.h.é.m cái từ “cột lừa” nhé ^^!..]

Diêu Tam Tam nghe vậy, liền tạm biệt trở về nhà trước, Bào Kim Đông đóng xe xong tự nhiên sẽ tới gọi cô.

“Con bé này, người vậy mà lanh lẹ, làm việc luôn tay à!”. Mẹ Bào Kim Đông nhìn Diêu Tam Tam đi xa, cười nói, “Có điều còn nhỏ quá. Ta nói Kim Đông nè, con thường lui tới nhà họ Diêu, có phải đã coi trọng đứa nào nhà ấy hay không? Đứa lớn đính hôn rồi, còn đứa thứ hai ấy số tuổi cũng thích hợp đấy, Tam Tam thì thân thiết với con như thế. Nhắc đến Diêu Liên Phát thì không ai thèm nhắc, chứ mấy đứa con gái nhà họ Diêu ai người ta cũng khen giỏi giang lắm!”.

“Ôi trời! Mẹ nói gì thế!”. Bào Kim Đông nói với vẻ bất đắc dĩ và trách móc. “Con với Tiểu Cải đâu có thân thuộc gì, Tam Tam nó mới bây lớn đâu? Nó là con nít mà mẹ cũng nói vậy được? Mẹ còn gì để nói nữa không? Sau này mẹ đừng nói mấy lời này nữa nhé”.

“Được được được, mẹ nói nhiều được chưa? Mẹ không quan tâm lo chuyện của mày, thì ai lo cho mày chứ?”.

“Mẹ, mẹ thích quan tâm, thì mẹ cũng phải chờ con cưới được vợ đã đúng hông? Túi tiền của mẹ dày được bao nhiêu rồi?”. Bào Kim Đông trêu ghẹo mẹ hắn, đoạn quay lưng bỏ đi dắt lừa.

Bào Kim Đông đánh xe lừa nhanh nhẹn, trước khi trời tối mang giường của Diêu Tam Tam về đến nhà. Tam Tam xuống xe trước, kêu chị hai chị ba ra ngoài khiêng phụ, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải nhìn thấy giường mới, đều cảm thấy mua thật đúng lúc, ban đầu ba chị em dồn lên một cái giường, giường kia để cho Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc, bây giờ cha mẹ trở về, lại thêm Tiểu Tứ, nói sao cũng không thể để bốn chị em nằm chen chúc trên một cái giường đúng không?

Đầu tiên Diêu Tam Tam đặt giường mới ở gian ngoài, kêu chị hai chị ba nằm, cô với Tiểu Tứ còn nhỏ tuổi, ở cùng một gian với hai vợ chồng Diêu Liên Phát cũng tạm ổn. Mấy ngày sau, Diêu Tam Tam đề nghị cha cô sửa nhà, Diêu Liên Phát không nghĩ ra cách khác, cũng chỉ đành phải làm thế.

Sửa nhà cũng đơn giản, phá cửa hông, làm một cửa khác ở buồng trong, ngăn ra là thành phòng cho bốn chị em.

Tối hôm đó, bốn chị em không cần phải chen chúc một chỗ với người lớn, lại bắt đầu nói nhỏ.

“Chị hai chị ba, hai người chờ xem, mình cứ chăm chỉ làm việc thế này, không đến mấy năm nữa, mình có thể ở nhà mới rồi”. Diêu Tam Tam tự tin. Cô tin rằng, đường là người đi, tiền là người kiếm, số mệnh, là do mỗi người tự nắm giữ.

Thế mà kể từ khi Trương Hồng Cúc và Diêu Liên Phát trở lại, ngôi nhà này lại không hề được yên ổn. Diêu Liên Phát cả ngày bực dọc, bắt được ai là mắng người đó, nhìn thấy ai cũng phiền, có một ngày trở về từ nhà Diêu lão nãi, vừa vào cửa liền thấy Trương Hồng Cúc.

“Tôi đây gặp phải xui xẻo gì, mà vớ phải thứ hàng vô dụng như cô! Cô bốn chục tuổi rồi, mà ngay cả một đứa con trai cũng không có cho tôi, tôi con mẹ nó đi ra đường cũng cảm thấy thua kém người ta”.

Câu trả lời của Trương Hồng Cúc là khóc, lặng lẽ khóc. Bà mất đi đứa con trong bụng, vốn đã thương tâm khổ sở, Diêu Liên Phát cho đến bây giờ lại chưa từng cho bà sắc mặt tốt. Diêu lão nãi ư, từ khi con trai con dâu trở về nhà, con dâu bị bệnh cả tháng trời cũng không ghé thăm một cái, nghe nói còn đi nói với người ngoài rằng con dâu cả chính là một con bệnh xui xẻo, con lớn chính là bị người đàn bà này liên lụy.

Dù sao Trương Hồng Cúc cũng ốm đau, Dương Bắc Kinh làm con rể tương lai, không bao lâu liền mang bao lớn bao nhỏ thuốc thang đổ bổ đến thăm bệnh. Tình huống đến thăm bệnh như thế, nói chung cũng có chút lúng túng, Dương Bắc Kinh là một chàng trai trẻ, cũng không tiện hỏi chuyện mẹ vợ sanh non ở cữ, liền không thể làm gì khác hơn là ngồi một chút với Trương Hồng Cúc và Diêu Liên Phát, khuyên nhủ bà cố điều dưỡng thân thể cho tốt.

Đây là lần đầu Trương Hồng Cúc nhìn thấy Dương Bắc Kinh, chàng trai này chững chạc lại tuấn tú, Trương Hồng Cúc cảm thấy rất hài lòng, nói chuyện với anh một chút, thì kêu Diêu Tiểu Đông nấu cơm cho anh ở lại ăn, Dương Bắc Kinh từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là ở lại.

Trên bàn cơm Diêu Liên Phát uống chút đỉnh rượu, rồi gục lên bàn, khóc ô ô như đàn bà con gái, làm cho Dương Bắc Kinh hết sức lúng túng, không biết phải làm sao cho phải, đành tận lực khuyên lơn, chẳng ngờ Diêu Liên Phát khóc lóc đã rồi, còn nhảy dựng lên, chỉ vào Trương Hồng Cúc mà mắng to.

“Cái đồ nhà cô, làm tôi vui mừng vô ích một trận, bây giờ đứa con cũng mất, Tiểu Đông tìm nhà chồng rồi, con nhỏ Tiểu Cải kia không biết có giữ lại được hay không, đời tôi xem như thất bại cả rồi”.

Đến thăm bệnh một chuyến, thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, Dương Bắc Kinh lúng túng vô cùng, đi không được mà ở lại cũng không xong, cho đến khi Diêu Liên Phát say quá ngủ mất, Dương Bắc Kinh mới rời khỏi nhà họ Diêu được.

Diêu Tiểu Đông tiễn Dương Bắc Kinh ra ngoài, đến cổng, Diêu Tiểu Đông cúi đầu nước mắt không nén nổi nữa, tí tách rơi xuống, Dương Bắc Kinh giơ tay lau nước mắt cho cô, nhìn cô mà đau lòng từng cơn, càng quyết tâm muốn kéo Diêu Tiểu Đông ra khỏi ngôi nhà này, đây là vợ anh, anh phải có trách nhiệm thương yêu, có trách nhiệm mang cho cô một cuộc sống thoải mái.

Tối hôm đó, Diêu Liên Phát say khướt ngồi trong nhà, mắng hết người này đến người khác, rồi không biết làm cái gì mà leng keng lạch cạch, đến nửa đêm chưa ngủ. Diêu Tam Tam lặng lẽ nói với chị hai chị ba: “Em thấy cha như vậy, nếu không tìm cách, ngày tháng về sau không có cách nào vượt qua nổi nữa”.

Loading...