Trọng Sinh Về Năm Mười Hai Tuổi - Chương 130
Cập nhật lúc: 2024-11-25 14:37:48
Lượt xem: 7
Lục Cạnh Ba nói tin tức này, quả thật khiến Diêu Tam Tam hưng phấn không thôi.
Phải biết, bây giờ tuy rằng ở tỉnh thành, cá chạch bùn phẩm chất tốt, mặc dù mùa đông lạnh lẽo, cũng chỉ bán được chừng hai mươi đồng một cân. Toàn bộ gấp mười lần gấp mười lần nha!
Diêu Tam Tam gần như thấy được tiền nhà mình vèo vèo bay ra ngoài!
Xuất khấu cá chạch bùn đến Nhật Bản, thu tiền của người nước ngoài kiếm đến Trung Quốc mình, cảm giác hết sức kiêu ngạo!
“Anh rể hai, anh nói thật hay giả?”
“Lừa em làm gì?” Lục Cạnh Ba cười nói, “Cũng biết em sẽ cảm thấy hứng thú. Cá chạch bùn, con lươn của nước chúng ta xuất khẩu đi Nhật Bản, Hàn Quốc, v.v... Không ít.”
“Nếu xuất khẩu đi Nhật Bản, phải đi những đường nào?” Diêu Tam Tam hỏi tới liên tiếp, “Anh rể hai, cá chạch bùn của chúng ta, có thể xuất khẩu không?”
“Liên lạc với khách hàng Nhật Bản, kiểm nghiệm hợp quy cách dĩ nhiên có thể xuất khẩu.” Lục Cạnh Ba nói, “Bây giờ buôn bán xuất khẩu ngày càng phát triển, chính phủ cũng hết sức giúp đỡ xúc tiến, vì vậy liên lạc với khách hàng Nhật Bản không khó. Cá chạch bùn của chúng ta, vốn nuôi dưỡng trong trạng thái tự nhiên, kiểm nghiệm vậy cũng có thể hợp quy cách.”
“Vậy anh còn chờ gì?”
“Xem em vội vàng! Xuất khẩu có quá trình của nó, luôn luôn làm chút chuẩn bị. Còn có vấn đề vận chuyển, vận chuyển đường dài, đầu tiên em phải bảo đảm tỉ lệ sống sót của cá chạch bùn.” Tiếp lời là Bào Kim Đông, không trách được người này hồi lâu không lên tiếng, nhất định là trước đó đã bàn bạc với Lục Cạnh Ba rồi.
“Nhưng hai trăm đồng một cân đó!” Đôi mắt Diêu Tam Tam lóe sáng lên, kích động, “Đáng giá thử một lần, vấn đề [email protected]ận chuyển, người ta có thể giải quyết, mình cũng có thể giải quyết, cho dù vận chuyển bằng đường hàng không, cũng có lời!”
“Ừ, anh chú ý đến phương diện này, nói thế nào nơi này của chúng ta vẫn là vùng duyên hải, nếu đi Nhật Bản, phương thức vận chuyển thích hợp, thời gian vận chuyển cố gắng rút ngắn, mới có thể bảo đảm tỉ lệ sống sót.” Lục Cạnh Ba suy tư nói.
“Cứ làm như thế, phải thử một lần. Bây giờ chúng ta tốt nhất ký kết hợp đồng với các hộ nuôi dưỡng, tiêu chuẩn nuôi dưỡng, tiêu thụ đơn đặt hàng, bảo đảm phẩm chất cá chạch bùn, nuôi dưỡng của nhà chúng ta cũng có thể nghĩ cách mở rộng hơn. Mặc dù không thể xuất khẩu ra Nhật Bản, Hàn Quốc, thị trường trong nước cũng không lo tiêu thụ.”
Mặc dù cá chạch bùn không giống những loại cá bình thường như cá diếc, cá chép, mức tiêu phí kém hơn, nhưng nuôi dưỡng ít, thị trường lớn đó!
Diêu Liên Phát bưng chén, nhìn ba đứa bọn họ ở đó anh nói một câu tôi nói một câu, nói hết sức náo nhiệt, không nhịn được cũng chen miệng nói: “Còn phải bán cho người Nhật Bản sao? Nhật Bản xấu lắm, lời kia nói như thế nào, mấy đứa cũng đừng làm quỷ xâm lược!”
Phụt! Mấy người đều cười hi hi ha ha, Bào Kim Đông an ủi Diêu Liên Phát: "Cha, bây giờ là thị trường quốc tế, chúng ta làm ăn nghiêm chỉnh, không cần lo lắng.”
“Một đám tham tiền.” Diêu Tiểu Cải cười trêu ghẹo bọn họ.
Diêu Tam Tam nghe thấy, nghiêng đầu qua nhìn chị hai, làm mặt quỷ nói: “Tham tiền thì sao chứ? Em cứ tham tiền.” Cô vừa cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên của tiểu Viên Viên, sao con bé này thích vểnh môi lên vậy chứ? Diêu Tam Tam định cầm chiếc đũa dính chút canh tần ô (cải cúc), đặt trên khóe miệng tiểu Viên Viên trêu chọc con bé.
Tiểu Viên Viên há mồm nhóp nhép, nhíu cái mũi nhỏ, dùng đầu lưỡi đẩy chiếc đũa ra.
“Con đừng cho con bé ăn loạn cái gì.” Trương Hồng Cúc lập tức trách cứ Tam Tam, “Con bé mới mấy tháng? Con nít cũng không thích mùi vị nặng gì đó.”
Mùi vị nặng? Canh tần ô uống rất ngon mà! Diêu Tam Tam nâng chén canh lên, ngon lành uống một ngụm lớn.
Cá chạch bùn muốn xuất khẩu, trước tiên phải đưa hàng mẫu đến chỗ khách hàng Nhật Bản, kiểm nghiệm hợp quy cách mới được. Đầu tiên là phân cấp, cá chạch bùn phải đạt tiêu chuẩn một cân không quá mười lăm con lớn nhỏ, mùa thu một năm này, Diêu Tam Tam tỉ mỉ lựa chọn hàng mẫu cá chạch bùn, mang đến Nhật Bản.
Còn phương pháp vận chuyển, cô làm rất nhiều điều tra. Đi đường hàng không, tiền vốn quá cao, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm; đi ca nô, thời gian trái lại thành dài. Diêu Tam Tam cuối cùng quyết định áp dụng biện pháp xuất nhập khẩu thủy sản của phương nam, dùng thuyền bè mô hình nhỏ vận chuyển.
Trong thời gian ngắn nhất, thùng đựng hàng thêm dưỡng khí, thêm chút nước, sau đó xe tốc hành vận chuyển đến cửa cảng, từ nơi đó dùng thuyền nhanh mô hình nhỏ vận chuyển về Nhật Bản.
Nhóm hàng mẫu đầu tiên đưa đến thì Diêu Tam Tam nhận được tin tức, tỉ lệ sống sót của cá chạch bùn là 60% trở lên. Cô tính một khoản sổ sách, 30% còn sống, cô đã có thể có lời, 60% đủ rồi.
Kiểm nghiệm hợp tiêu chuẩn, Diêu Tam Tam làm thành vụ làm ăn này, trăm ngàn cân cá chạch bùn thuận lợi xuất khẩu di@en*dyan(lee^qu.donnn) Nhật Bản. Cá chạch bùn một năm này, còn sót lại gần một trăm ngàn cân hàng, Diêu Tam Tam đáp ứng cho Vương Lâm Siêu ở Thượng Hải ba mươi ngàn cân, còn sót lại chừng bảy mươi ngàn cân, toàn bộ tiêu thụ chỗ tỉnh thành.
Từ bắt đầu thu tiền lời mấy trăm đồng từ con ve sầu, cá chạch bùn, cho tới bây giờ, Diêu Tam Tam cuối cùng cảm nhận được cảm giác của cải tăng vọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-hai-tuoi/chuong-130.html.]
Mà, mới là một khởi đầu.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Mùa xuân năm thứ hai, cá kim châm của Diêu Tam Tam đạt tới gấp hai ba lần, mười mấy mẫu mặt nước cá kim châm cao giọng đưa ra thị trường rồi, lúc ấy trên thị trường rất ít cá kim châm, gần như đều là câu hoặc bắt lưới, cũng đã c.h.ế.t rồi, bọn họ đẩy cá kim châm ra, thành hàng bán chạy ở quán cơm cao cấp xa hoa, tiệm cơm.
Ánh mắt của Bào Kim Đông, quả nhiên không sai.
“May nhờ lúc đầu em không ăn mấy con cá kim châm này.” Diêu Tam Tam bắt đầu cười giỡn với Bào Kim Đông.
“Ừ, còn chưa thèm ăn đến nơi.” Bào Kim Đông cười nói, “Nhà người khác còn có bán cá chạch bùn, mặc dù số lượng không bảo đảm. Nhưng cá kim châm này, trước mắt cả tỉnh thành chỉ có nhà chúng ta bán ra lượng lớn, vẫn hoạt bính loạn khiêu *, dĩ nhiên buôn bán tốt rồi. Bây giờ chỗ thủy sản này, không có mấy người không biết đến cửa hàng thủy sản của anh hai nhà họ Bào.”
(*) hoạt bính loạn khiêu: vui vẻ, tràn đầy sinh lực, nhảy nhót tưng bừng
Diêu Tam Tam liếc anh một cái, nhìn anh tỏ vẻ!
“Đừng quá vội bán, mười mấy mẫu cá kim châm này của mình, từ từ bán, còn phải nhận lấy nuôi dưỡng năm tiếp theo.” Diêu Tam Tam nói, bởi vì bán chạy, mùa xuân năm nay cô lại làm lớn diện tích nuôi dưỡng ra, đồng thời, đã có người đến hỏi thăm cá kim châm con rồi.
Cá con? Bán là được. Hồ chứa nước lớn như vậy cùng với sông Tây, chất nước rất thích hợp nuôi cá kim châm. Diêu Tam Tam tâm trí bừng bừng tính toán, muốn ở mảnh đất quê hương mình, tạo thành khu nuôi dưỡng cá kim châm lớn nhất toàn tỉnh thậm chí lớn nhất cả nước, tiêu thụ cá kim châm của bọn họ trong tỉnh và ngoài tỉnh.
Thứ này không xung đột với cá chạch bùn, chất nước nuôi dưỡng, hoàn toàn khác biệt.
Lúc này hai vợ chồng son đang vùi trong phòng mới mua ở tỉnh thành, kết hợp làm một nồi cá kim châm kho tàu.
“Xào món rau nữa thôi.”
“Món rau? Em muốn ăn cái gì?” Bào Kim Đông nói, “Em đi làm đi, món ăn sở trường của em.”
“Cái gì gọi là món ăn sở trường của em? Nói rất hay, giống như món ăn mặn là sở trường của anh vậy.” Diêu Tam Tam die ennd kdan/le eequhyd onnn dẩu môi nói.
Bào Kim Đông bị vợ giễu cợt, anh thật sự không am hiểu làm cơm, chỉ có điều, không có nghĩa là anh giơ cao chờ ăn sẵn đâu!
“Cá này, còn không phải do anh giết? Bình thường thái thịt gì đó, em cũng không thích cắt, còn không phải đều do anh tới thái?”
“Hứ, thái thịt còn kể công? Nếu em không nấu, anh ăn sống?”
“Vợ à em nấu ăn ngon quá!” Bào Kim Đông cười nịnh nọt, “Em nấu món ăn nấu cơm, quay đầu lại anh rửa chén, được không?”
“Rửa chén? Anh trước cứ giặt tất thối của anh đi. Còn nữa anh tự giặt quần lót, bỏ vào trong máy giặt không được tốt.”
“Vợ giặt quần áo lót cho người đàn ông nhà mình, là chuyện đương nhiên. Người khác giặt cho anh, còn không có tư cách đâu!”
“Đi c.h.ế.t đi, đồ lười...”
Hai người vừa cười cười nói nói cãi vã, vừa ăn ý bận rộn, rất nhanh một bàn thức ăn đơn giản hợp khẩu vị lên bàn, cá kim châm kho tàu, khoai tây sợi xào ớt, lại thêm một chén canh mực rau hẹ, hai người ăn, vậy là đủ rồi.
Từ khi kết hôn tới nay, Bào Kim Đông căn cứ theo nguyên tắc “Không thể Ngưu Lang Chức Nữ”, hai người vốn không chạy hai nơi, bận rộn ở tỉnh thành thì ở tỉnh thành; trong nhà bận rộn thì tất cả đều về trong nhà.
Bây giờ việc trong nhà bận rộn hơn, bên cửa hàng chỗ tỉnh thành, bình thường một mình Bào Kim Lai cũng có thể đảm nhiệm được rồi, Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam tới ít đi, lần này thật ra có một chuyện muốn làm.
Từ thành cũ cải tạo lên, thị trường thủy sản thành Tây sắp dời rồi, địa chỉ mới ra bên ngoài thành thị đấy.
“Thị trường dời đi, cửa hàng rồi phòng ở của mình tự mình mua đi, mặc dù mình mua nhiều tiền hơn, nhưng mỗi năm này, tiền mướn cũng không rẻ. Thị trường mới xây làm lớn ra, hộ kinh doanh cũ có quyền mua ưu tiên.” Bào Kim Đông nói, thật ra thì anh đã cơ bản quyết định chuyện này rồi, biết Diêu Tam Tam không phản đối, nhưng theo thói quen vẫn nói với vợ một chút, giống như chuyện trong nhà, Diêu Tam Tam thu xếp chuyện gì, theo thói quen cũng sẽ nói với anh.