Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Về Năm Mười Hai Tuổi - Chương 120

Cập nhật lúc: 2024-11-25 14:35:26
Lượt xem: 7

“Chị hai, chị cách ngày dự sinh còn mấy ngày nữa?

“Mười hai ngày.” Diêu Tiểu Cải nói, “Thật hy vọng sinh sớm mấy ngày, mệt mỏi.”

Diêu Tiểu Cải ôm oán hận mệt mỏi, Lục Cạnh Ba ở bên cạnh vội vàng đưa táo đỏ cho vợ, lấy lòng nói: “Nhanh nhanh, sinh ra được là em có thể nghỉ ngơi một chút.”

Anh nói lời này ra, người khác không coi là thật, Diêu Tiểu Cải không coi là thật, thật ra thì bản thân Lục Cạnh Ba cũng không coi là thật, sau khi mang thai ôm cái bụng bự, mệt mỏi, luôn cho rằng sinh ra được ung dung, thật ra thì cục cưng sinh ra rồi, ăn uống và ngủ đều muốn mẹ phục vụ, không phải mệt mỏi hơn sao?

Trạng thái của Diêu Tiểu Cải xem ra tốt hơn Diêu Tiểu Đông lúc trước nhiều, Diêu Tiểu Đông mang thai không dễ, cẩn thận đủ kiểu, vận động cũng hết sức ít, mà Diêu Tiểu Cải có tính tình mạnh hơn, vì muốn sinh đẻ thuận lợi, bình thường vẫn luôn kiên trì hoạt động, bản thân thu dọn nhà cửa, giặt quần áo, Lục Cạnh Ba cũng không ngăn cản vợ, nhưng sẽ làm cùng vợ.

Mỗi ngày sớm muộn gì cũng phải ra cửa di ien n#dang# yuklle e#q quiq on đi bộ một vòng, các bạn hàng xóm thường thường thấy cô ôm cái bụng bự, Lục Cạnh Ba đi cùng bên cạnh chăm sóc, đi một vòng quanh nhà mình.

“Không phải sẽ sinh vào đúng tết chứ?” Diêu Tam Tam cười hì hì nói, “Nếu sinh vào mùng một đầu năm, nhũ danh cho bé nên gọi là Cung Hỉ. Không phải vào lễ mừng năm mới người ta đều nói chúc mừng phát tài sao!”

(*) cung hỉ: chúc mừng

“Em dì ba này, còn có thể đặt cái tên đáng tin cậy một chút không?” Diêu Tiểu Cải cười đánh lại, “Nhà ta gọi Cung Hỉ, tương lai nhà em có đứa bé, cho dù là trai hay gái, gọi Phát Tài là được rồi.”

“Không để ý đến chị.” Diêu Tam Tam quả nhiên hơi quẫn rồi.

“Nói nhăng gì đó! Thế nào cũng không thể gọi Phát Tài! Tên ai đặt vậy hả?” Diêu Liên Phát lại có thể hết sức nghiêm túc nói. 

Diêu Tiểu Cải vừa nghĩ, cũng không phải sao, ông nội tên Diêu Liên Phát, cháu trai (cháu gái) tên Diêu Phát Tài?

Lời nói đùa như vậy, mệt cho Diêu Liên Phát tưởng thật, người một nhà liền cười ha hả lên.

Kết quả, cục cưng Diêu Tiểu Cải là đứa chậm chạp, mùng một đầu năm không sinh, ngày dự sinh cũng không sinh, đợi qua đến chiều tết nguyên tiêu, khoảng hơn ba giờ, Diêu Tiểu Cải nói với Lục Cạnh Ba đang canh chừng cô, bụng hơi đau.

“Cũng không giống là đau, bụng căng lên.”

Nhìn cô có vẻ không sao, Lục Cạnh Ba lại không thể không khẩn trương, quá ngày dự sinh cũng đã bốn ngày rồi, là muốn sinh đi? Dù sao cũng tuyệt đối không thể khinh thường, Lục Cạnh Ba vội gọi điện thoại gọi xe bệnh viện.

“Em đây trừ bụng hơi căng ra, cũng không có cảm giác gì khác, anh gọi xe bệnh viện tới, nếu không sinh, không phải em bị người ta chê cười sao!”

“Dù sao cũng sắp, coi như hôm nay không sinh, đợi thêm mấy ngày được chưa? Vào bệnh viện, không phải yên tâm sao!” Lục Cạnh Ba kiên nhẫn làm dịu vợ, “Nhiều lắm thì ở bệnh viện thêm vài ngày thôi, lỡ như khuya khoắt em sắp sinh, không thể tránh luống cuống tay chân, bây giờ thu dọn đồ đạc xong, thong dong đi thì tốt.”

Chờ thời gian xe đến, Diêu Tam Tam bưng chén mỳ sợi mảnh, cười gọi Diêu Tiểu Cải: “Chị hai, mẹ nói chị ăn vắt mỳ này, mẹ mới cán kỹ, nói ăn mỳ cán kỹ, trơn mượt, sinh con thuận lợi.”

Còn có đạo lý này? Diêu Tiểu Cải di1enda4nle3qu21ydo0n vừa buồn cười, vừa nhận lấy chén mỳ ăn, thời gian này không phải quá đói, nhưng bổ sung thể lực luôn cần như vậy.

Một chén mỳ chưa ăn xong, xe bệnh viện đã tới, một bác sỹ nữ vội vàng xuống xe, giơ ống nghe trong tay lên rồi chạy vào trong nhà, Diêu Tiểu Cải thò đầu ra từ trong phòng khác trong nhà, nói với bác sỹ: “Bên này. Chị không cần gấp, em không có chuyện gì, những người này cứ ép em phải đi nằm viện.

Bốn giờ vào đến bệnh viện, Diêu Tam Tam và Trương Hồng Cúc, dĩ nhiên còn có Lục Cạnh Ba cùng đi, đến bệnh viện, Diêu Tiểu Cải tỏ vẻ hào hứng bừng bừng, đầu tiên chạy đến cửa phòng sinh, nhìn đứa bé nhà người khác mới sinh được ôm ra, lại muốn đi ôm cục cưng nhà người ta cùng phòng bệnh.

“Chính em ôm một đứa rồi, đừng ôm nữa!” Lục Cạnh Ba ôm lấy cô ngồi trên giường bệnh, ngồi chồm hổm xuống cắt móng tay cho cô, móng tay cô vốn không dài, nhưng Lục Cạnh Ba sợ lúc cô sinh con đau, cào trầy mình, định cắt sạch toàn bộ cho cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-hai-tuoi/chuong-120.html.]

Cắt móng tay, nhớ tới sau này cô còn ở cữ, không tiện cắt móng chân, Lục Cạnh Ba cởi giày vớ cho cô, ngồi chồm hổm xuống cắt móng chân cho cô.

Anh nửa ngồi nửa quỳ, tập trung cúi đầu, một tay cầm ngón chân của cô, một tay cầm kìm bấm móng tay cẩn thận cắt bỏ sạch sẽ, còn cầm giũa móng tay giũa trơn nhẵn rồi.

Ngay trước mặt Trương Hồng Cúc và Diêu Tam Tam, Lục Cạnh Ba cứ thản nhiên phục vụ vợ như vậy, hình như là chuyện không phải không quá tự nhiên.

Diêu Tiểu Cải cũng không quản anh, đối với cô mà nói, cũng thành thói quen rồi.

Sau khi mang thai bụng dần dần lớn, cô cũng không tiện với đến ngón chân, bản thân cắt bỏ móng chân lập tức khó khăn, còn không phải đều do Lục Cạnh Ba phục vụ cho cô sao!

Vợ chồng son hai người tập mãi thành thói quen, người khấc không nhất định tập mãi thành thói quen, Trương Hồng Cúc vừa vui mừng, vừa quay đầu đi giả bộ như nhìn ra ngoài cửa sổ, cái tuổi này của bà, nhìn dáng vẻ thân mật của con gái con rể, rốt cuộc vẫn không quen được.

Sản phụ khác cùng phòng bệnh chọc chọc người đàn ông của mình, trách nói: “Anh xem người ta một chút, anh nhìn lại anh một chút!”

Buổi tối lúc bác sỹ giao ca tới kiểm tra phòng, nhìn Diêu Tiểu Cải nói: “Nhìn dáng vẻ cô như vậy, không giống sắp sinh, nếu không ngày mai tiêm cho cô chút thuốc kích đẻ đi.”

“Không vội, không cần làm kích đẻ, chỉ cần không có tình huống gì khác thường, nên sinh tự nhiên thì để cô ấy sinh tự nhiên.” Lục Cạnh Ba vội nói.

Tết Nguyên tiêu mà, ngoài cửa sổ phòng bệnh nhìn thấy pháo hoa xán lạn từ nơi xa, bên dưới phòng bệnh cũng có đứa nhỏ đang chơi hoa đăng, chỉ tiếc chính là, ở trong bệnh viện không được ăn chè trôi nước nhà làm.

Chưa tới bảy giờ tối, Diêu Tiểu Cải bỏ bánh bao đang ăn trong tay xuống, ôm bụng cau mày, không được, bụng cô lúc này thật đau.

Hơn chín giờ, ngoài cửa phòng sinh, Lục Cạnh Ba nhận lấy đứa bé nhỏ y tá ôm ra, cười khúc khích. Anh có con gái rồi, bốn cân sáu lạng, khuôn mặt bé nhỏ phấn hồng, sinh ra sạch sẽ gọn gàng die nd da nl e q uu ydo n hơn đứa trẻ mới sinh khác, quấn trong bọc tã lót màu đỏ chót, thấy thế nào cũng đáng yêu.

“Để mẹ ôm đi, sợ con ôm không quen.”

Trương Hồng Cúc vừa nói, vừa không nhịn được nheo mắt nhìn sắc mặt Lục Cạnh Ba, bà lo lắng Lục Cạnh Ba sinh con gái sẽ thất vọng, vậy mà trên mặt Lục Cạnh Ba, trừ cười ngây ngô ra, cũng không hề có phản ứng gì khác.

Con trai con gái có quan trọng không? Dù thế nào đi nữa anh đã làm cha, ôm ở trong lòng anh!

Nhìn đứa nhỏ ôm trong ngực, khoảnh khắc kia Lục Cạnh Ba cảm thấy cả người mình cũng mềm mại, “Không cần, con có thể ôm, tự con ôm.”

Lục Cạnh Ba thật sự không giống như sẽ ôm được con nít, anh không có cơ hội thực tập mà, thận trọng, nắm chặt sức lực, mình phải không được khẩn trương, cần phải kiên trì tự mình ôm.

Trẻ nít mới sinh, giống như động vật thân mềm vậy, không dễ ôm, Diêu Tam Tam lúc này nhìn không nổi nữa, bắt đầu khách mời hướng dẫn thầy giáo, dạy anh ôm con nít.

Ngày hôm sau, mấy người lớn chen chúc trước giường, nhìn bé cưng trong n.g.ự.c Diêu Tiểu Cải, đặt tên.

Sinh vào Tết Nguyên tiêu, pháo hoa khắp phố, hoa đăng, nhiều vui vẻ! Tên gì đây? Cũng không thể thật sự gọi Thang  Viên * chứ?

(*) Thang viên: Bánh trôi, chè trôi nước.

“Gọi Viên Viên.” Lục Cạnh Ba quyết định, “Lục Viên Viên, dễ nghe biết bao!”

Lục Viên Viên, được rồi! Diêu Tam Tam thầm nghĩ trong lòng, cái tên thật đáng yêu. Được cái cha mẹ bé hơi gầy, đoán chừng tương lai dáng dấp của bé cũng sẽ không tròn ung ủng, nếu không sẽ oán giận cái tên này rồi.

Loading...