Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Về Năm Mười Hai Tuổi - Chương 107

Cập nhật lúc: 2024-11-25 21:27:40
Lượt xem: 5

Lúc xế chiều, Bào Kim Đông tới cửa hàng bán lẻ làm việc, Diêu Tam Tam thẹn thùng xử lý lung tung lộn xộn trên giường, nhìn sắc trời vẫn còn sớm, nên đi bộ đến cửa hàng bán lẻ xem một chút.

Hiện giờ cửa tiệm này, có thể nói vạn sự sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội, đã sửa chữa xong, dọn dẹp sơ thì có thể khai trương.

Áo bông mỏng ngắn màu trắng, quần jean màu xanh dương, dáng người thon thả, thanh tú động lòng người. Cô cứ một dáng vẻ nhàn nhã như vậy, chậm rãi từ từ đi vào chợ thủy sản.

Không biết thế nào, Diêu Tam Tam bây giờ, hình như mang theo hơi thở ngọt ngào, Bào Kim Đông nhìn cô đi tới, bỗng cảm giác không khí quanh thân cũng nóng lên.

Bào Kim Đông đang sửa sang lại công việc, hôm nay không thuê người làm đến, một chút việc đơn giản như vậy, tự anh tiện tay làm là xong rồi, khi Diêu Tam Tam đi đến, anh đã hơi không yên lòng, rất muốn đến gần cô, hôn cô.

Nhưng mà, chung quanh đều có người!

“Em làm cái gì?”

“Em?” Bào Kim Đông tiện tay chỉ, “Cái ghế bên kia, ngồi đàng hoàng.”

“Em dọn dẹp chung với anh.”

“Không có gì cần em làm.” Bào Kim Đông nói, “Áo bông kia của em, không chịu được bẩn nhất, đừng đụng lung tung.”

Diêu Tam Tam xem xét cái áo khoác bông màu trắng mình mới mua, đột nhiên cảm thấy, mình mặc như vậy, vốn giống như tới lười biếng. Lười biếng thì lười biếng đi, làm người quản lý người khác, Diêu Tam Tam yên lặng ngồi bên cạnh, vừa nhìn Bào Kim Đông bận rộn, vừa suy nghĩ hoạt động buôn bán sau này của cửa hàng bán lẻ.

Làm như thế nào để sớm đưa ra thị trường đây? Bút buôn bán này, rất nhiều đều là quan hệ cũ, mối khách cũ, bọn họ muốn mau sớm chui vào, thật sự phải động não.

“Tam Tam, em xem khi nào chúng ta khai trương đây? Mười sáu tháng này, mùng tám âm lịch, như thế nào?”

“Được.”

“Anh định hai ngày nữa đi lấy một chiếc xe, xe quân đội cỡ trung, em xem được không? Lấy xe ra hai chúng ta trở về một chuyến.”

“Được.”

Diêu Tam Tam đồng ý từng việc, Bào Kim Đông die ennd kdan/le eequhyd onnn làm việc trong tay, ngẩng đầu nhìn cô, rồi toét miệng cười hết sức thoải mái. Anh vỗ vỗ tay, nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, quá năm giờ, dù sao cũng sắp xong rồi, anh quyết định rửa tay, gọi Diêu Tam Tam: “Về nhà, vợ.”

Diêu Tam Tam đưa tay phủi bụi trên áo cho anh, nói: “Trước đừng về vội, em cân nhắc, chúng ta đi lê la tán dóc móc nối trước.”

“Lê la tán dóc? Móc nối cái gì?” Bào Kim Đông kinh ngạc, hàng xóm hai bên đều không hề quen thuộc, cô đây là muốn đi đâu lê la tán dóc?

Hai người rời khỏi cửa hàng, Diêu Tam Tam kéo Bào Kim Đông đi thẳng về phía đầu đông của chợ thủy sản, dừng lại trước cửa một cửa hàng mặt tiền.

Buổi chiều buôn bán không bận rộn, hai công nhân trong cửa hàng đang chuyển hàng, chủ tiệm trung niên liếc nhìn thấy Diêu Tam Tam, lập tức buông bỏ chuyện trong tay, cười ra đón.

“Cô em Tam à, khách ít đến khách ít đến, nhanh đi vào ngồi.”

“Ông chủ Tạ, đã lâu không gặp!”

Diêu Tam Tam đến lê la tán dóc, chính là ông chủ Tạ đã buôn bán cá chạch bùn hai năm với cô.

Cửa hàng của ông chủ Tạ rất lớn, nhưng vẫn tràn đầy, cửa tiệm bán sỉ, luôn có vẻ loạn.

Ông chủ Tạ kéo hai cái ghế, lại kêu công nhân cầm nước trà.

“Cô em Tam à, không phải nói cô tự mở một tiệm bán cá sao?” Ông chủ Tạ hỏi cô, “Chúc mừng phát tài! Vị này là -”

“Đây là đối tượng của tôi, họ Bào.” Diêu Tam Tạm vội giới thiệu hai người với nhau, “Anh Kim Đông, đây là ông chủ Tạ, mấy năm này mua cá chạch bùn với chúng ta, nhờ có ông ấy chăm sóc chúng ta! Ông ấy thật ra là ông chủ lớn ở thị trường thủy sản này, thật sự là người đặc biệt trung thực.”

Mấy lời tốt khiến ông chủ Tạ cười ha ha, vội nói: “Cô em Tam quá khen tôi rồi, ông chủ lớn gì chứ, tôi chính là một người bán cá thôi. Theo tôi thấy, cô em Tam là một cô gái nhỏ trong nhà, mới thật sự có ánh mắt có chủ kiến, không thấy nhiều!”

Vừa nói, ông chủ Tạ vừa đưa tay cầm tay Bào Kim Đông, một tay khác vỗ cánh tay Bào Kim Đông, nói: “Cậu em Bào, cậu gặp được cô vợ tốt!”

Ông chủ Tạ và Bào Kim Đông chưa từng gặp mặt, năm ngoái khi bán cá chạch bùn thì Bào Kim Đông giải ngũ còn chưa về nhà đâu. Hai người không tránh khỏi quan sát lẫn nhau, khách khí một phen.

“Ông chủ Tạ, đường làm ăn sau này, dựa vào ông chăm sóc nhiều.” Bào Kim Đông khách khí nói.

“Lời nói này, chăm sóc lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau. Mọi người đều quen biết, hai người tới đây mở tiệm, có chuyện tôi có thể giúp, cứ việc nói ra. Chỉ có điều nhìn cá chạch bùn nhà hai người, năm nay tôi đừng có mong muốn nữa.”

Ba người nhắc tới chuyện cửa hàng, khi biết phố đầu tây đang chuẩn bị mở “Cửa hàng bán buôn thủy sản của anh hai Bào” chính là Diêu Tam Tam, lại vội vàng khen tặng chúc mừng một lần.

Ông chủ Tạ là người làm ăn bao nhiêu năm, tất nhiên cực kỳ khôn khéo láu cá, vậy mà lần đầu tiên gặp mặt, biểu hiện của ông lại hết sức khiêm tốn thẳng thắn. Qua hai năm, hàng năm ông đều cầm trên tay mấy xe cá chạch bùn từ chỗ Diêu Tam Tam, trước khi Diêu Tam Tam đến, đã nhận được điện thoại của ông chủ Tạ, liên lạc buôn bán cá chạch bùn năm nay, Diêu Tam Tam đã nói, năm nay cô định mở một cửa hàng bán buôn, tiêu thụ bút mình làm ra. Năm nay không lấy được cá chạch bùn nhà họ Diêu, ông chủ Tạ này có không vừa lòng gì hay không, ai biết được!

Diêu Tam Tam cười cười, nói: “Ông chủ Tạ, chúng ta buôn bán cá chạch bùn hai năm, thật sự nhờ có ông chăm sóc, cho nên tôi nghĩ, mặc dù tôi tới đây mở cửa hàng, cũng không thể có lỗi với ông như vậy. Ông xem như vậy được không? Trước khi tôi khai trương, vận chuyển một xe cá chạch bùn đến đây, cho ông trước, ít nhất ba ngàn cân, năm nay tôi đưa tới cửa cho ông, một cân định giá mười đồng, ông xem có được không?”

“A ôi, chuyện này... Chuyện này không được đâu?” Hình như ông chủ Tạ hơi không dám tin nói, “Cô em Tam đây là nhường lợi lại cho tôi rồi, chính cô cũng phải mở cửa hàng, thật sự như vậy, khiến tôi áy náy rồi.”

“Có gì mà áy náy chứ, sau này tôi tự mình mở cửa hàng, chính là có lỗi với ông, cũng nhờ chăm sóc nhiều hơn, sau này nói không chừng chúng ta còn có cơ hội hợp tác!”

“A, chuyện này quá tốt rồi! Vậy tôi không phải chiếm tiện nghi lớn.” Ông chủ Tạ cười ha hả.

Sổ sách này, ai cũng sẽ tính. Trước mắt dfienddn lieqiudoon giá bán buôn cá chạch bùn trên thị trường, đều chừng mười bốn đồng. Các hộ thu mua cá chạch bùn rải rác, đưa đến trong tay người bán buôn, giá tiền đều từ mười một đồng trở lên. Diêu Tam Tam ấn định giá mười đồng đưa tới cửa, xem ra thật sự tặng ông chủ Tạ một phần lễ trọng, chẳng khác nào chắp tay đưa cho ông hơn ba ngàn đồng tiền lợi nhuận.

Hơn nữa, lúc này cá chạch bùn bắt đầu thiếu, nếu muốn thoáng cái cầm một số lớn hàng, không dễ dàng, bán buôn ra ngoài còn có thể kiếm một số.

“Đều là bạn bè, cũng chính là bày tỏ lòng biết ơn.” Diêu Tam Tam cười nói, “Vậy cứ quyết định như vậy, tối  ngày mười hai tôi cho người đưa tới.”

“Được, cô em Tam đủ ngay thẳng phóng khoáng!” Ông chủ Tạ hết sức cao hứng, cá chạch bùn của người ta, người ta tự mình bán, vốn chẳng có lỗi gì với ông, bây giờ đưa tới cho ông ba ngàn cân hàng, còn tiện nghi một đống tiền, người làm ăn đơn giản tham lợi, ông chủ Tạ làm sao có thể không vui mừng! Một khi vui mừng, ông vội vàng giữ lại.

“Này, cậu em Bào và cô em Tam tối nay nhất định không thể đi, chúng ta tụ họp, ăn một bữa cơm, về sau mỗi người làm ăn một đường!”

“Trước mắt bận rộn, không cần đâu. Chờ qua trận bận rộn này, chúng tôi nên mời ông chủ Tạ ăn cơm mới đúng!” Diêu Tam Tam cười tủm tỉm nói.

Bào Kim Đông cũng biết, giống như ông chủ Tạ này, có chút cơ sở trong các hộ kinh doanh cũ, cường long không áp nổi địa đầu xà *, người như vậy, bọn họ tội gì đi trêu chọc. Nhưng mà, mọi người làm chuyện buôn bán của riêng mình, bọn họ cũng không cần phải sợ người nào. Diêu Tam Tam đi thăm hỏi ông chủ Tạ, Bào Kim Đông đương nhiên hiểu dụng ý, hòa khí sinh tài, nhưng mà, ba ngàn cân, giá mỗi cân bớt đi một đồng, lễ này của Tam Tam, đưa cũng quá lớn đi?

(*) cường long không áp nổi địa đầu xà: một con rồng có hung hãn đến đâu cũng không áp chế được con rắn ở trên địa bàn của nó. Nghĩa bóng: Người có quyền hành cũng không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương => phép vua thua lệ làng.

Hai người rời khỏi cửa hàng của ông chủ Tạ, Bào Kim Đông lập tức không nhịn được nói ra như vậy. Ba ngàn cân cá chạch bùn, bán cho ông ta bị thua thiệt hơn ba ngàn đồng, nếu chính bọn họ bán ra, sợ rằng có thể kiếm nhiều hơn.

“Anh cảm giác em thua thiệt?” Nghe Bào Kim Đông nói, Diêu Tam Tam liền cười cười, “Anh Kim Đông, em đây không phải định nịnh bợ ông ấy, cũng không phải sợ ông ấy, em có mưu tính khác.”

“Em lại đánh mưu ma chước quỷ gì?”

Diêu Tam Tam cười cười, cố ý làm ra vẻ thần bí nói: “Sau này anh nhất định có thể hiểu.”

Rời khỏi chỗ ông chủ Tạ, sắc trời đã muộn, hai người nắm tay thản nhiên đi trên đường.

Vị trí khu vực thị trường thủy sản, dù sao cũng không phải là khu vực phồn hoa nhất, nhưng cũng là nơi đèn neon nhấp nháy, là đô thị lớn phồn hoa bao phủ.

Hai người không cần vội vàng trở về, trên đường tùy ý đi bộ, trong gió lạnh đầu mùa đông, rõ ràng ngửi thấy được mùi thơm của khoai lang nướng, Diêu Tam Tam gần như muốn vui mừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-hai-tuoi/chuong-107.html.]

Trong nhà, món ngon nhất chín là khoai lang nướng chín, trong nồi đã nấu xong cơm, than vẫn đỏ rực, có thể ném một củ khoai lang vào nướng, đặc biệt thơm, còn thơm hơn khoai lang nướng ở đây.

Hơn nữa, Bào Kim Đông tuyệt đối được coi như một người thạo nướng khoai lang, không riêng gì nướng khoai lang, lúc nhỏ anh nướng cá chạch bùn, nướng chim sẻ, nướng chim cút...

“Anh Kim Đông, em muốn ăn khoai lang nướng.”

“Ăn thứ này?” Bào Kim Đông cười nói, “Ở quê, một đồng mua nửa bao tải, ở đây, nướng chín cho em, một đồng em còn không mua được đâu! Tiền đến trong thành này, quả thật sẽ không gọi là tiền.”

Trong miệng nói vậy, hai chân lại tự giác đi qua, chọn lấy một củ mềm mềm mua cho cô.

Ăn xong khoai lang nướng, trên quầy hàng ven đường lại nhìn thấy súp hạt sen nồi đất, món ăn ngọt không chịu nổi, Diêu Tam Tam lại ăn vài chén, đợi cô ăn no, mới nhớ tới Bào Kim Đông vốn vẫn chưa ăn gì đâu.

“Anh Kim Đông, anh không đói bụng à?”

“Đói chứ, tìm chỗ nào ăn cơm thôi.”

Ặc... Trong bụng cô đã không còn trống, Diêu Tam Tam sờ sờ bụng, “Đói sao anh không ăn?”

“Mấy món đồ ăn vặt này của em, sao anh có thể ăn no?”

Vậy cũng được, đi tìm chỗ nào ăn cơm tối, xào thức ăn, cơm, lúc này mới giống như người đàn ông có thể ăn no gì đó.

Ăn no nên về nhà chứ? Bào Kim Đông lại kéo cô vào một siêu thị đèn đuốc sáng choang.

Siêu thị những năm chín mươi, tuyệt đối die,n; da.nlze.qu;ydo/nn coi như một sự việc mới xuất hiện, hai người chạy hết một vòng, nếu đã đến đây, đương nhiên phải mua vài món đồ chứ?

Diêu Tam Tam chọn mấy món đồ ăn vặt, lại nhìn trúng một cái bình hoa, bằng gốm màu xám hồng, nhớ tới trong ổ nhỏ của bọn họ một cọng cỏ cũng không có, nên mua, hào hứng bừng bừng đi mua hoa, cũng không thể để cho bình hoa trống không đi!

Trong siêu thị có thể tìm được đều là hoa nhựa, hoa lụa, Diêu Tam Tam cuối cùng chọn một bó hoa bách hợp to bằng lụa, màu trắng như tuyết và bình hoa rất tôn nhau lên rồi đó, rồi sau đó ôm cả bình hoa vào ngực, dáng vẻ hết sức thích thú.

Cô nhìn đóa hoa màu trắng như tuyết thanh nhã, đột nhiên nghĩ, vợ chồng son sống qua ngày, chắc cũng chính là dáng vẻ này nhỉ?

“Em ở đây chờ một chút.” Bào Kim Đông nói xong, buông cô ra, tự đi ra ngoài.

Vốn cho rằng anh đi tìm nhà vệ sinh, lại thấy người này nhìn xung quanh một vòng, hình như tìm món đồ gì đó. Diêu Tam Tam cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đi theo.

Bào Kim Đông tìm cái gì?

Bào Kim Đông cuối cùng tìm được mục tiêu, ở một góc xó xỉnh hẻo lánh, cả một giá để hàng, đủ hộp phong phú, Bào Kim Đông nhìn một đống hộp lớn màu sắc rực rỡ, bi kịch rồi.

Lần đầu tiên anh mua, không hiểu chút gì cả!

Anh tùy tiện cầm một hộp lên xem thử một chút, trên hộp có hình một cô gái quyến rũ hấp dẫn mỉm cười, Bào Kim Đông nhìn một chút, mò không ra mua loại nào, nên lại buông xuống.

Nhiều như vậy, chọn như thế nào đây!

Lúc này có một đôi nam nữ đi đến bên cạnh, có lẽ là một cặp vợ chồng son, hai người đi tới bên cạnh Bào Kim Đông, người đàn ông cầm một hộp lên, quay đầu lại thảo luận với người phụ nữ, có gai? Hay là hoa văn? Người phụ nữ không nói chuyện, sau đó người nam nói một mình, vẫn là siêu mỏng đi!

A, vậy anh dứt khoát cũng cầm loại này đi!

Chờ đôi nam nữ kia vừa đi, Bào Kim Đông liền đưa tay cầm một hộp giống như vậy.

Vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy Diêu Tam Tam đi về phía bên này, Bào Kim Đông đột nhiên hơi chột dạ, anh che cái hộp ở trong bàn tay to, vội vàng tiến về phía cô, ôm lấy cô rời đi.

Lúc tính tiền, thấy cô không chú ý, lặng lẽ ném cái hộp vào trong bịch đựng một đống đồ ăn vặt.

Hai người về đến nhà, Bào Kim Đông đã nói bụi bặm khắp người đầy mồ hôi, đi tắm rửa trước rồi.

Diêu Tam Tam ôm bình hoa, vừa vào nhà đã loay hoay đi bố trí bình hoa. Đầu tiên đặt ở phòng khách, trong phòng khách rất trống, không có nhiều đồ, để nơi đó cũng khó nhìn, suy nghĩ một chút, vẫn ôm vào phòng ngủ.

Bày xong bình hoa, cô thu dọn phòng đơn giản một tý, cất xong quần áo phơi nắng, xếp gọn.

Cầm một chiếc radio nhỏ, Diêu Tam Tam đứng bên ban công nghe truyền thanh một lúc, trong phòng này không có ti vi, thật nhàm chán.

Đợi cô xoay người lại định đi ngủ, quét mắt một vòng gian phòng chỗ cái giường, mới nhớ tới ga giường, vỏ chăn buổi trưa cô đã giặt, vốn phơi còn chưa khô đâu.

Sờ mũi một cái, Diêu Tam Tam đành phải tự giác đi phòng khác.

Kết quả cô vừa đẩy cửa nhìn, Bào Kim Đông đã sớm nằm trên giường, nửa người dựa vào đầu giường, anh một đấng mày râu tóc ngắn, cứ lau tùy tiện như vậy, gần như đã khô rồi, hết sức hài lòng tựa vào đầu giường, đắp chăn, dáng vẻ lười biếng.

Thấy Diêu Tam Tam đẩy cửa đi vào, Bào Kim Đông cười cười, giống như rất hả hê, cũng không nói chuyện, cứ mang theo nụ cười như vậy, nhìn cô chằm chằm, chờ cô tự giác chui đầu vào.

“Cái kia... Trong phòng em, mấy thứ kia... Giặt còn chưa khô.”

Bào Kim Đông vẫn không lên tiếng, chỉ cười, hơi hất cằm, ý bảo cô: Tới đây ngủ đi!

Diêu Tam Tam hơi quẫn, nghĩ tới di3n~d@n`l3q21y"d0n ngày hôm qua, anh nói cô chủ động, trong lòng vừa quẫn lại vừa giận, bực anh chính là mới sớm như vậy đã bò lên giường, bản thân mình lại ngoan ngoãn đưa qua trong ánh mắt nhìn chăm chú của anh.

Hình như lại có tình nghi “Chủ động” rồi.

“Anh tắm rửa như thế nào? Sao nhanh như vậy, chắc còn chưa tắm sạch nhỉ, làm qua quýt coi như xong.”

Đàn ông tắm, sao có thể lề mề như vậy! Bào Kim Đông nghe Diêu Tam Tam thì thầm phàn nàn oán trách, vẫn không mở miệng, chỉ cười cười vỗ vỗ chỗ chừa lại bên cạnh anh.

Khuôn mặt Diêu Tam Tam nhịn không được lại hơi nóng, trong lòng tự nói với bản thân: Có gì mất mặt chứ, dù sao anh ấy cũng là người đàn ông của mày...

Đúng, người đàn ông của cô, người đàn ông cô yêu thương.

Diêu Tam Tam cố gắng tỏ vẻ rất bình thường, đi tới, ngồi xuống bên giường, cởi dép ra bò lên giường, cố làm ra vẻ ung dung vén chăn lên, mới phát hiện rõ ràng...

Người này, anh không mặc cái gì cả!

Hơn nữa, cái kia... Có một từ, gọi là “Chống trời gì đó” đúng không?

Thoáng cái “Vọt lên”, cả người Diêu Tam Tam cũng đốt cháy, cô vội đắp chăn lên, theo bản năng định làm đà điểu, nhưng mà cô không thể rời khỏi mép giường, một cánh tay mang theo một lực lượng không thể chống lại, bắt cô trở lại, vây chặt.

“Trứng thúi...”

Bào Kim Đông vốn định cố ý trêu chọc cô – Tối hôm qua anh vén chăn của em, nhìn em, tối hôm nay trả lại, không phải em cũng đã nhìn anh sao? Hai ta huề nhau!

Cũng vì vậy, anh cố gắng kiểm soát mình, ở đó đợi cô.

Vốn định trêu chọc cô như vậy.

Vậy mà, vừa mới tiếp xúc với thân thể làm m.á.u nóng người ta sôi sục, Bào Kim Đông lập tức không còn suy nghĩ nào khác, tự chủ của anh, đến đây chấm dứt.

Chỉ còn lại bản năng gây sóng gió.

Loading...