Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:09:32
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“… Không phải.” Đới Giai vừa khóc một trận, giọng khàn đặc, “Xin lỗi, hôm qua tớ đã nói dối cậu, không phải chuyện của gia đình tớ, mà là chuyện của chính tớ.”

 

Chương Vận Nghi sững sờ. “Chuyện của cậu sao?”

 

Bỗng nhiên, hình ảnh chai xịt miệng màu hồng lóe lên trong đầu cô, khiến cô khó tin mà nhìn Đới Giai: “Cậu…”

 

Cô không thể nghi ngờ được.

 

Bởi vì cô biết rõ chuyện tình cảm của Đới Giai. Không lâu sau này, Đới Giai sẽ gặp Chu Duệ ở đại học. Hai người tuy học khác ngành nhưng cùng tham gia một câu lạc bộ, dần dần nảy sinh tình cảm, từ mối tình đầu đi đến hôn nhân, yêu thương nhau đến mức khiến người khác phải ghen tị.

 

Cô hoàn toàn không biết rằng, trong cuộc đời Đới Giai, còn có một người khác đã từng xuất hiện.

 

“Ừm.” Đới Giai lặng lẽ gật đầu. “Tớ không nói với cậu, là vì sợ cậu sẽ cười tớ.”

 

Bởi vì người đó học hành rất tệ, trong mắt người khác chỉ là một học sinh cá biệt. Cô ấy sợ nói ra sẽ bị bạn mình chế giễu, thậm chí là tức giận, nhưng cô ấy không muốn nghe bất kỳ lời phủ định nào về tình cảm của mình. Vì vậy, cô ấy cứ giấu kín, giấu thật chặt, dù là với người bạn thân nhất cũng không hé nửa lời.

 

“Vậy thì hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Chương Vận Nghi kéo tay cô ấy, nhét vào túi áo mình.

 

Đới Giai lại rơm rớm nước mắt, cắ n môi dưới: “Hôm qua… tớ định đi tìm Mễ Hinh, nhưng nhìn thấy một người có bóng lưng rất giống cậu ấy. Không biết nghĩ gì mà tớ lập tức đi theo.”

 

Rồi cô ấy nhìn thấy người đã nói thích mình, tay trong tay với một cô gái khác.

 

Chương Vận Nghi còn giận hơn cô ấy: “Nếu cậu nói với tớ sớm thì tốt rồi!”

 

Nhưng dù có truy hỏi người kia tên gì, học trường nào, thì Đới Giai vẫn không chịu nói.

 

“Sao cậu còn bao che cho cậu ta như chứ!” Chương Vận Nghi cũng cảm thấy sốt ruột.

 

“Không phải.” Đới Giai gượng cười, ôm chặt Patrick trong lòng. “Chỉ là thấy chẳng có ý nghĩa gì cả. Thực ra cậu ấy cũng không nói gì với tớ, chúng tớ cũng đâu có yêu đương gì đâu, chỉ là tớ không hiểu.”

 

Tại sao có thể vừa nói thích cô ấy, vừa làm tổn thương cô ấy như thế chứ?

 

Đây mà gọi là thích sao?

 

Cô ấy hoang mang, không hiểu nổi, khu vườn tình cảm non nớt vừa mới xây dựng đã bị phá hủy hoàn toàn.

 

Chương Vận Nghi lập tức tức giận: “Đừng bận tâm xem cậu ta nghĩ cái gì, chuyện đó không quan trọng! Quan trọng là cậu ta đã làm cậu tổn thương, khiến cậu buồn, thì cậu ta không phải là người tốt.”

 

Là rác rưởi!

 

Đới Giai lặng lẽ nghe, “Tớ biết.”

 

Chương Vận Nghi nhìn bạn mình, cứ như thể bị ai đó rút mất linh hồn đi vậy. Cô cố gắng lục lại ký ức, đời trước chắc cũng từng xảy ra chuyện này, chỉ là cô đã bỏ qua. Cô lục lọi trong bộ nhớ của mình, cuối cùng cũng tìm ra một manh mối có thể liên quan.

 

Lúc đó kỳ thi đại học đã kết thúc, cô đang du lịch ở bên ngoài, vui đến quên cả trời đất. Một buổi tối, Đới Giai gọi điện cho cô, nhưng cô không nghe thấy.

 

Đến hôm sau, khi thấy cuộc gọi nhỡ, cô lập tức gọi lại hỏi có chuyện gì, Đới Giai chỉ nói không có gì, chỉ là muốn rủ cô đi xem phim.

 

Thật sự là vậy sao?

 

Lúc đó, Đới Giai đã làm cách nào để ổn hơn?

 

Một mình trốn đi khóc, có phải rất khó chịu không?

 

Chương Vận Nghi thấy lòng nghèn nghẹn. Cô cảm thấy mình là một người bạn quá vô tâm, đến cả chuyện tồi tệ thế này của Đới Giai mà cũng không hay biết.

 

Bầu không khí vốn tràn đầy u sầu, nhưng không biết bụng của ai réo lên trước.

 

Ọc ọc ọc...

 

Không thể phân biệt là ai đói bụng hay cả hai cùng đói, chỉ biết là quá đói rồi.

 

Họ nhìn nhau, rồi Đới Giai nín khóc mà bật cười.

 

Dù có chuyện gì đau lòng xảy ra, thì cơ thể vẫn sẽ lên tiếng nhắc nhở: Phải ăn uống đầy đủ, phải chăm sóc bản thân thật tốt.

 

Gió lạnh gào thét trong sân trường, đánh mạnh vào cành cây, từng bông tuyết nhỏ cũng bắt đầu rơi. Hai cô gái đi trên đường mà không nói gì. Các đầu bếp ở căng tin hầu hết đã tan ca, họ đành chuyển hướng đến siêu thị. Ở ngoài có ghế, Chương Vận Nghi dùng hai tay ôm cốc mì nóng để sưởi ấm, cẩn thận húp một ngụm nước dùng, cảm thấy thoả mãn hẳn. Cô nghiêng đầu nhìn Đới Giai, ánh mắt dịu dàng: “Trước kia tớ đã từng có một người bạn cũng như vậy.”

 

“Hửm?” Đới Giai không hiểu, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ.

 

“Thực ra, cũng chẳng có gì to tát cả.” Chương Vận Nghi cười, “Lúc đó, cô ấy chắc cũng rất buồn, không tìm được ai để tâm sự, nhưng rồi cô ấy vẫn vượt qua.”

 

“Sẽ ổn hơn chứ?” Đới Giai nhẹ giọng hỏi. Không chỉ hỏi Chương Vận Nghi, mà còn tự hỏi chính mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-99.html.]

 

“Sẽ ổn thôi.” Chương Vận Nghi chắc chắn, “Cậu cũng giống cô ấy, hai người đều rất mạnh mẽ.”

 

Đới Giai bắt chước cô, uống một ngụm nước dùng. Lồ ng n.g.ự.c vốn tưởng như có gió lùa nay cũng ấm áp hơn một chút. Cô ấy gượng cười: “Vậy thì tớ đã may mắn hơn cô ấy rồi.”

 

Chương Vận Nghi cụp mắt xuống, buồn buồn đáp lại, dùng nĩa chọc mạnh vào quả trứng hầm như thể đang trút giận, cắn một miếng thật lớn.

 

Khi đang ăn mì, thì túi áo lông vũ của cô bỗng rung lên ong ong. Suýt chút nữa thì cô bị sặc, vội vàng đặt hộp mì sang một bên, lấy điện thoại ra xem. Thấy là cuộc gọi từ Trần Khoát, cô tưởng có chuyện gì gấp, lập tức bấm nghe: “Alo?”

 

Trần Khoát cầm một cây dù, bước ra khỏi tòa nhà giảng đường.

 

Buổi tối trời vốn đã lạnh, lại bắt đầu có tuyết rơi, những bông tuyết đậu trên tóc anh nhanh chóng tan thành giọt nước. “Là tôi đây. Tuyết đã rơi rồi, hai cậu đã về ký túc xá chưa?”

 

“Vẫn chưa.”

 

Chương Vận Nghi vừa trả lời, vừa làm khẩu hình miệng với Đới Giai rằng là lớp trưởng gọi. “Nhưng cũng sắp rồi.”

 

“Đang ở đâu?” Anh hỏi.

 

Nếu là một cán bộ lớp khác, chắc chắn Chương Vận Nghi sẽ qua loa cho xong, chẳng hạn như nói đã về đến dưới ký túc xá. Nhưng vì người ở đầu dây bên kia là Trần Khoát, nên cô không cảm thấy cần phải giấu giếm, thành thật trả lời: “Bọn tớ đang ăn mì ở siêu thị, ăn xong sẽ về ngay, không cần lo lắng đâu.”

 

“Ừ, tôi sẽ qua liền đây.”

 

Sau khi cúp máy xong, Chương Vận Nghi quay sang đùa với Đới Giai: “Lớp trưởng sắp qua đây rồi, không lẽ cậu ấy nghi ngờ bọn mình làm chuyện xấu à? Chẳng hạn như giận quá rồi cúp cầu d.a.o điện của trường, ha ha ha.”

 

Câu này là cô nghe được trên đường về trường hôm nay.

 

Mấy nam sinh kia còn đang bàn tán về tính khả thi của phương án này.

 

Đới Giai mím môi, tốc độ ăn mì rõ ràng chậm lại, trông có vẻ mất tập trung. Trong lòng cô ấy thực sự không muốn để người khác biết chuyện này.

 

Trước đây Chương Vận Nghi không hiểu, nhưng bây giờ cô đã hiểu rồi. Trong những năm sau này, Đới Giai chưa từng nhắc lại về người đó, cô ấy muốn cắt đứt hoàn toàn, xóa sạch mọi dấu vết.

 

“Yên tâm đi.” Chương Vận Nghi nghiêm túc nói. “Tớ sẽ không nói với ai đâu. Nếu tớ lỡ miệng thì cả đời này đừng hòng gắp được con thú bông nào nữa.”

 

Đới Giai nhớ đến cảnh hôm qua cô nhảy cẫng lên tức giận vì bị máy gắp thú hành, không nhịn được mà bật cười, trêu: “Lời thề này… có hơi độc quá không?”

 

“Cực kỳ độc. Nên tớ chỉ thề với một mình cậu thôi.”

 

 

Trên đường chẳng có mấy người qua lại. Từ xa, Chương Vận Nghi đã thấy Trần Khoát chạy về phía siêu thị.

 

Cô không muốn anh nhìn thấy đôi mắt còn sưng đỏ của Đới Giai, bèn đặt hộp mì xuống, bất chấp tuyết rơi, chủ động bước tới.

 

Từ lúc nhận được tin nhắn của cô Trần Khoát đã cảm thấy căng thẳng, giờ phút này cuối cùng cũng có thể thả lỏng được rồi.

 

Chương Vận Nghi nhìn cây dù trên tay anh nhưng lại không mở ra, lập tức hiểu ra ngay. Đoán chắc là anh cố tình mang dù đến cho họ, khóe môi cô bất giác cong lên.

 

Ở phía xa, Đới Giai ăn được nửa hộp mì thì lại không muốn ăn nữa, ôm chặt Patrick, nhìn về phía bên này. Dưới ánh đèn đường, chàng trai vội vàng bung dù ra, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, dù thì nghiêng về phía cô gái.

 

“Không sao chứ?”

 

Trần Khoát do dự một lúc, cuối cùng không thể kìm nén được sự tò mò, thấp giọng hỏi.

 

Đã lên lớp 12 rồi, số người xin nghỉ học không nhiều. Lần trước cô xin nghỉ thể dục là vì sức khỏe không tốt, vậy còn lần này thì sao?

 

Ánh mắt anh cố gắng kiềm chế mà lướt qua khuôn mặt cô. Ngoài cái mũi hơi đỏ ra thì trông vẫn ổn, chắc là không bị ốm.

 

“Không sao đâu.”

 

Nhưng mà Chương Vận Nghi cảm thấy mình nên đưa ra một lý do hợp lý hơn. Lần này cả hai cùng xin nghỉ, Trần Khoát không hỏi quá nhiều mà đã đồng ý ngay, phần lớn cũng vì quan hệ giữa bọn họ khá tốt. Cô ngập ngừng mấy giây, lắp bắp: “Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, dạo này tớ áp lực học tập lớn quá, chị Giai thấy tớ không vui nên muốn tâm sự với tớ thôi. Ừm… chỉ lần này thôi, lần sau không thế nữa đâu.”

 

Trần Khoát sững lại, muốn an ủi cô nhưng không biết phải nói gì, sợ nói sai lại khiến cô buồn hơn, nên đành im lặng.

 

“Bọn tớ ăn xong mì là về ký túc xá ngay, lạnh quá.”

TBC

 

Chương Vận Nghi đưa tay ra, kéo mũ áo lông vũ lên, vành mũ được viền một lớp lông trắng. Cô ngẩng mặt nhìn anh, khẽ cười: “Lớp trưởng, cậu cũng mau về đi, không cần đưa ô đâu. Bọn tớ có mũ rồi, về ký túc xá sấy tóc một chút là được.”

 

Trần Khoát khẽ “ừ” một tiếng, nhưng vẫn kiên quyết đưa ô cho cô.

 

Hai người đẩy qua đẩy lại, cô không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải cầm lấy cán ô.

 

Thấy cô thật sự không có gì bất ổn, Trần Khoát quay người đi về tòa nhà dạy học. Bây giờ vẫn chưa tan học, anh không thể ra ngoài quá lâu. Nhưng vừa đi được vài bước, anh lại dừng lại, trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô, anh sải bước quay trở lại, hơi cúi người, nghiêm túc nói: “Không vui không phải là lỗi lầm gì cả, vẫn có thể có lần sau mà.”

Loading...