Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:09:06
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô ấy thuận thế buông tay ra khỏi vai Chương Vận Nghi. Thực ra cô ấy không định đi, nhưng nhớ ra hôm nay là sinh nhật của anh, thế là đành chủ động rút lui: “Cậu cứ từ từ chơi đi, để tớ đi tìm Mễ Hinh.”

 

Trong mắt trong đầu Chương Vận Nghi lúc này chỉ có Patrick Star, hoàn toàn không nghe rõ cô ấy nói gì, chỉ vội gật đầu lia lịa: “Ừ ừ ừ.”

 

Vừa dứt lời, Đới Giai đã rời đi, chưa đầy một giây sau, Trần Khoát đã sải bước chiếm ngay chỗ trống bên cạnh cô.

 

“Sao cậu không đi cùng họ thế?” Chương Vận Nghi phân tâm hỏi anh.

 

“Họ đang chơi máy đẩy xu, tôi thấy thấy chán.” Anh đáp.

 

“Vậy à.” Cô đáp qua loa rồi không nói thêm gì nữa, tập trung vào máy gắp thú. Hai lần liên tiếp thất bại, cô đã tức đến mức phồng má như cá nóc rồi.

 

Thấy cô nhíu mày, Trần Khoát đề nghị: “Hay là để tôi thử đi?”

 

Dù thực ra anh cũng chưa từng chơi mấy trò này bao giờ.

 

“Thế thì không được đâu.” Chương Vận Nghi từ chối ngay mà không cần suy nghĩ. “Cái gì mà tớ đã nhắm trúng thì nhất định phải tự tay lấy cho bằng được.”

 

Trần Khoát bật cười: “Được thôi, không cần vội, tôi còn nhiều xu lắm.”

 

Cô chỉ chăm chăm vào trò chơi, hoàn toàn không nhận ra thỉnh thoảng anh lại nhìn cô một cái, ánh mắt chuyên chú. Xung quanh ồn ào, chật chội và nóng bức, cô nóng đến mức trên chóp mũi rịn ra mồ hôi.

 

Công sức không uổng phí, Chương Vận Nghi đã thử không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn chưa từng có ý định bỏ cuộc! Tuyệt đối không! Cái càng gắp đáng ghét kia cuối cùng cũng chịu phối hợp, kẹp chặt lấy con Patrick Star rồi đưa nó xuống khe thưởng.

 

Khoảnh khắc nó rơi xuống, Chương Vận Nghi thấy vô cùng hả dạ. Cô phấn khích đến mức quên mất người đứng cạnh từ nãy đến giờ không còn là Đới Giai, cô túm lấy cánh tay Trần Khoát mà lắc lắc: “Nhìn thấy không! Nhìn thấy chưa!!”

 

Đây chính là thực lực đấy!

 

Những gì cô muốn có, cô nhất định phải giành cho bằng được!

 

Trò chơi điện tử rất nóng, mặc áo lông vũ vào là không chịu nổi. Trần Khoát đã cởi ra từ sớm, chỉ mặc mỗi chiếc áo nỉ trắng, đứng ngay bên cạnh cô.

 

Anh còn chưa kịp nói lời chúc mừng với cô, thì cả người đã cứng đờ như bị điểm huyệt. Cúi xuống nhìn, bàn tay cô vẫn còn đang túm lấy tay anh mà lắc. Nhịp thở của anh chậm lại, cơ bắp cũng theo phản xạ mà căng cứng. Giây phút này, thế giới dường như bỗng dưng tắt tiếng, thời gian cũng dừng lại.

 

Chương Vận Nghi nhanh chóng buông tay ra, vội vàng cúi xuống lấy con Patrick Star đáng ghét đã hành cô suốt nãy giờ. Theo phản xạ, cô ngước lên nhìn anh. Trên đầu là ánh đèn chiếu sáng chói, rọi lên gương mặt cô, hai gò má đỏ bừng vì phấn khích. Cô hí hửng khoe: “Tỡ đã gắp được rồi!”

 

Trần Khoát cũng nóng đến mức chịu không nổi.

 

Anh vội vã dời mắt đi, chỉ chăm chú nhìn con Patrick Star cô đang giơ ngang mặt. “Ừm.”

 

Chương Vận Nghi ôm lấy chiến lợi phẩm, nhón chân tìm Đới Giai. Nhưng trong biển người đông đúc, cô chẳng nhận ra ai cả. Cô len lỏi qua từng góc, dáo dác tìm. Đi ngang qua khu máy nhảy, cô thấy Mễ Hinh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đới Giai đâu. Cô cất cao giọng hỏi: “Mễ Hinh, chị Giai đâu rồi? Cậu có thấy cậu ấy đâu không?”

 

Mễ Hinh đang nhảy đến mức thở không ra hơi, vừa thở d ốc vừa trả lời: “Không, không nhìn thấy đâu cả!”

 

Đúng thật là kỳ lạ.

 

Chương Vận Nghi còn thấy cả Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên, chỉ có Đới Giai là mất hút.

 

Không còn cách nào khác, cô đành phải bước ra khỏi khu trò chơi điện tử. Chờ đến khi xung quanh yên tĩnh hơn một chút, cô mới lấy điện thoại ra gọi cho Đới Giai. Điện thoại đổ chuông rất lâu, đến tận giây cuối cùng trước khi tự động ngắt, đầu dây bên kia mới bắt máy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-97.html.]

“Cậu đang ở đâu thế?” Chương Vận Nghi sốt ruột hỏi. “Tớ tìm mãi không thấy cậu đâu, tớ ——”

 

... Tớ đã gắp được Patrick Star cho cậu rồi này.

 

Nhưng Đới Giai đã cắt ngang trước khi cô kịp nói hết câu. Giọng cô ấy có chút mơ hồ: “… Tớ đã về trước rồi, xin lỗi nhé.”

 

“Hả?”

 

“Trong nhà có chút việc gấp.”

 

TBC

Chương Vận Nghi lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy? Cậu đã đi tới đâu rồi?”

 

“Đang ở tàu điện ngầm rồi. Cậu nhắn với mọi người hộ tớ một tiếng, bảo là tớ có việc gấp phải về nhé.”

 

“... Được thôi.”

 

Sau khi cúp máy, Chương Vận Nghi ôm chặt con búp bê Patrick Star, cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chìm vào suy nghĩ. Sao cô cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhỉ?

 

Sau khi Trần Khoát hoàn hồn lại, cũng đang tìm cô. Thấy cô đứng ở cửa thất thần, anh bước tới, hỏi: “Sao thế?”

 

“À, không có gì.” Chương Vận Nghi ôm chặt con búp bê, mỉm cười với anh, giải thích: “Chị Giai đã đi trước rồi, bảo tớ báo lại với mọi người một tiếng.”

 

“Cậu ấy không sao chứ?”

 

“Là chuyện trong nhà cậu ấy thôi.”

 

Nghe vậy, Trần Khoát cũng không hỏi thêm nữa, cùng cô quay lại khu trò chơi. Nhưng có điều, bạn thân đã rời đi, Chương Vận Nghi cũng mất hứng, hơn nữa trong lòng còn nhớ đến buổi tối phải học thêm, nên cô muốn về nhà ngủ một giấc để lấy lại sức. Trước khi đi, cô đưa hết số xu trò chơi còn lại cho Mễ Hinh.

 

“Đi chung đi.” Trần Khoát đuổi theo cô, “Tôi đang định mua ít đồ, tiện thể tiễn cậu ra trạm tàu điện luôn.”

 

“Được thôi.”

 

Tết Dương lịch là một ngày đẹp trời, trung tâm thương mại đông đúc người qua lại. Trần Khoát cau mày, khẽ đưa tay chắn trước người Chương Vận Nghi để tránh cô bị xô đẩy. Trạm tàu điện rất gần, chỉ cần băng qua một con đường là đến nơi. Đoạn đường ngắn, chưa mấy chốc đã tới.

 

Đèn đỏ có hơi lâu, cô không muốn để anh phải băng qua đường, lập tức vẫy tay chào tạm biệt: “Tớ đi đây ~ À đúng rồi, bánh kem hôm nay ngon lắm đấy!”

 

“Cậu thích là được, đi cẩn thận nhé.”

 

Anh đành phải đứng bên này lề đường, không vội quay người rời đi, mà lặng lẽ nhìn cô hòa vào dòng người, càng lúc càng xa.

 

Ngay lúc anh định thu ánh mắt lại thì bỗng nhiên sững người.

 

Trong dòng người tấp nập, cô lại xuất hiện lần nữa, nổi bật giữa đám đông, càng lúc càng gần, chạy chầm chậm về phía anh. Gió thổi tung mái tóc cô, ánh nắng chiếu xuống từng sợi tóc mềm mại, anh như quên mất cả lời muốn nói, cho đến khi cô đứng trước mặt anh, anh mới hoàn hồn.

 

“Đột nhiên nhớ ra một chuyện...”

 

Chương Vận Nghi điều chỉnh hơi thở, nhìn anh, đôi mắt cong cong. Cô để ý thấy hôm nay hình như anh không quen với kiểu tóc mới, mấy lần vô thức đưa tay chạm vào, trông rất lúng túng. Lúc nãy cô gần như đã quên béng đi chuyện này, nhưng khi vào trạm, nhìn thấy có mấy cậu bạn đang bàn luận về kiểu tóc, cô lập tức sực nhớ ra, vội vàng chạy quay lại, cười nói: “Lớp trưởng, kiểu tóc mới rất hợp với cậu đấy, trông gọn gàng mà sáng sủa lắm.”

 

Cô biết rằng, dù là một chuyện nhỏ nhặt đến đâu, thì ở tuổi mười bảy, mười tám này, ai cũng cần một lời khẳng định.

 

Trần Khoát chăm chú nhìn cô, anh cảm thấy rằng, tuổi mười tám của anh không bắt đầu từ khoảnh khắc đồng hồ điểm 0 giờ, mà là từ giây phút này.

Loading...