Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:14:01
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô lấy ra xem thử, thứ này cô chắc chắn sẽ không dùng đến, nhưng cứ để trong ngăn kéo bụi bám đầy thì cũng hơi lãng phí. Đúng lúc ngày mai là sinh nhật Trần Khoát, thế là cô nhét luôn chiếc băng cổ tay vào túi quà cùng với cuốn sách, tự nhiên lại có cảm giác món quà của mình được nâng lên một tầm cao mới.

 

Làm xong đề thi, cô liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ rồi, một năm mới lại đến.

 

Nhớ ra hôm nay cũng là sinh nhật Trần Khoát, cô lập tức cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn chúc mừng: [Sinh nhật vui vẻ nhaaa]

 

Cô còn tưởng sáng mai anh mới xem được, không ngờ vừa mới chui vào chăn đã nhận được tin nhắn hồi đáp: [Cảm ơn, còn chưa ngủ sao?]

 

Cô rúc trong chiếc chăn ấm áp, chỉ để lộ đầu và một tay, gõ tin nhắn gửi đi: [Làm bài tập ấy mà, không để ý đã khuya thế này rồi. Vậy tớ là người đầu tiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ hả?]

 

Ở đầu bên kia, Trần Khoát ngồi trên giường, khẽ bật cười, nhắn lại: [Đúng vậy.]

 

-

 

Ngày đầu tiên của năm mới, Trần Khoát bị ép phải dậy sớm, bởi vì hai người bạn thân của anh – Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên – mới sáng sớm đã hào hứng chạy đến rồi. Lúc đó anh còn đang mơ mơ màng màng ngủ, chỉ cảm thấy như có hai ngọn núi Thái Sơn đè lên người, đến mức khó mà thở nổi.

 

Vương Tự Nhiên nhét vào chăn anh một chai nước lạnh đến mức nhả khói, đây là “dịch vụ đánh thức đặc biệt” mỗi năm vào ngày sinh nhật.

 

“Muốn c.h.ế.t à?”

 

Anh lờ đờ mở mắt ra, giọng nói có chút khàn khàn ngái ngủ.

 

“Đồ vô lương tâm, bọn tôi thức trắng cả đêm, đúng 12 giờ đã gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho cậu đấy!”

 

Ba người lập tức lao vào một trận chiến gối. Ngoài cửa, Nhậm Tuệ chỉ cảm thấy căn nhà này sắp bị ba tên nhóc này quậy tung nóc rồi. Bà ấy day day thái dương, đứng ngoài cửa không vào, chỉ gõ cửa nhắc nhở: “Mẹ để lại 500 tệ trên bàn trà, đừng quên đấy. 6 giờ tại Quan Cảnh Hiên, đừng đến trễ, các trưởng bối đều có mặt đấy.”

 

Trần Khoát ngồi trên giường, tóc rối bù, áo ngủ xộc xệch, chăn đã bị lật tung. Anh giơ tay vò đầu, lười biếng đáp: “Con biết rồi.”

TBC

 

“Mẹ đi trước đây.” Nhậm Tuệ bước ra vài bước lại quay lại, “Tóc dài quá rồi đấy, nhớ đi cắt đi.”

 

“Dài lắm ạ?” Trần Khoát cũng không để ý lắm, vốn dĩ anh ít khi bận tâm đ ến mấy chuyện này.

 

Nhậm Tuệ đang vội vàng đi ra ngoài, nhanh chóng cầm chìa khóa xe rời đi ngay sau đó.

 

Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên ầm ĩ đánh thức anh dậy, sau đó bắt đầu tranh giành máy tính, không ai chịu nhường ai, cãi qua cãi lại ồn ào như hai đứa trẻ cộng lại chưa đến mười tuổi.

 

Trần Khoát xỏ dép lê, đi vào phòng tắm, rửa mặt xong, treo khăn lên, chống tay trái lên tường, tựa sát vào gương, dùng tay phải vuốt vuốt tóc, soi đi soi lại. Tóc dài thật à? Nhìn có luộm thuộm lắm không?

 

Nửa tiếng sau, ba chàng trai khoác vai nhau ra ngoài.

 

Điểm đến đầu tiên dĩ nhiên là tiệm cắt tóc.

 

Trần Khoát vốn chỉ đến đúng một tiệm này, một cửa tiệm đơn giản, không có những tấm biển quảng cáo lòe loẹt, do một đôi vợ chồng mở đã hơn mười năm. Anh chính là khách hàng trung thành nhất ở đây.

 

Ông chủ quen thuộc chào hỏi anh: “Đến cắt tóc à?”

 

Trần Khoát gật đầu, ngồi xuống ghế, hai chân duỗi thoải mái: “Cắt ngắn, vẫn như trước ạ.”

 

“Hay là, hôm nay thử làm kiểu tóc mới đi?” Phí Thế Kiệt nhìn chằm chằm tấm áp phích treo trên tường, xúi giục, “Sinh nhật mười tám tuổi, phải có gì đó khác biệt chứ!”

 

Trần Khoát lạnh lùng từ chối: “Tránh ra.”

 

Phí Thế Kiệt đúng là có mưu đồ đen tối. Nếu làm thật, chắc chân trái anh sẽ bị bố mẹ đánh gãy, chân phải bị cô Triệu đánh nát mất.

 

Hơn nữa, anh cũng không thể nào chấp nhận được mấy kiểu tóc trông như râu bắp, hoặc những màu nhuộm xanh đỏ lòe loẹt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-95.html.]

“Mười tám tuổi rồi đó.” Ông chủ cảm thán, vẫn nhớ lần đầu tiên cậu nhóc này đến tiệm mình là khi còn học tiểu học, mặc đồng phục, đeo khăn quàng đỏ, lưng thẳng tắp. Dù ít nói nhưng rất lễ phép.

 

“Cậu không muốn làm mê mẩn… chúng tôi à?” Phí Thế Kiệt vốn định nói “không muốn làm mê mẩn Chương Vận Nghi à?”, nhưng nghĩ đến việc còn có người ngoài ở đây, đành phải sửa lại lời.

 

Vương Tự Nhiên hừ một tiếng: “Phí Thế Kiệt, cậu có thấy buồn nôn không.”

 

Phí Thế Kiệt phản đòn: “Cố tình chọc cậu buồn nôn đó!”

 

Ông chủ biết Trần Khoát vẫn đang đi học, không thể tạo kiểu cầu kỳ, nên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy chú sẽ cắt ngắn hơn một chút, chỉnh sửa lại, xịt thêm ít keo tạo kiểu, thế nào?”

 

Khuôn mặt Trần Khoát lộ vẻ do dự, một chuyện nhỏ như vậy mà lại khó quyết định.

 

Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ từ chối không chút chần chừ.

 

“Cứ như vậy đi, tin tưởng gu thẩm mỹ của ông chủ!” Phí Thế Kiệt tự ý quyết định giùm anh.

 

Ông chủ cắt rất chuyên nghiệp, thao tác dứt khoát, đầy tâm huyết. Ông ấy đã quá hiểu kiểu tóc nào hợp với Trần Khoát, bởi vì đã cắt cho anh suốt bao nhiêu năm trời rồi, đã sớm quen đến mức không thể quen hơn được nữa. Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên ngồi trên sofa chờ, đợi đến phát chán, lập tức rủ nhau chơi game trên điện thoại.

 

“Xong rồi ——”

 

Nghe ông chủ lên tiếng, cả hai đồng loạt ngẩng đầu, nhìn Trần Khoát đứng trước mặt, sững người mấy giây.

 

Mặt thì vẫn là khuôn mặt ấy.

 

Lông mày sắc nét, sống mũi cao, vai rộng chân dài.

 

Phí Thế Kiệt chậc chậc hai tiếng, kinh ngạc: “Sao tự nhiên trông nam tính hẳn vậy ta?”

 

Trần Khoát giơ chân đá cậu ấy một cái. Cái gì mà “tự nhiên”? Anh vốn dĩ đã là con trai rồi.

 

Vương Tự Nhiên xoa cằm, đánh giá: “Cũng được đấy, chỉ kém tôi một chút thôi.”

 

“Biến.” Trần Khoát vẫn cảm thấy hơi lạ, không quen lắm: “Cứ thấy không thoải mái, không quen lắm.”

 

Ông chủ bật cười: “Rất đẹp trai, xịt keo vào là sẽ như vậy, tóc cứng hơn, chủ yếu là để định hình. Tối nay gội đầu sạch là sẽ hết thôi.”

 

Trần Khoát trả tiền, cầm lấy áo khoác lông vũ trên sofa mặc vào, cùng hai người bạn rời đi. Ông chủ đứng trước cửa tiệm, nheo mắt nhìn theo bóng lưng ba chàng trai, dưới ánh nắng rực rỡ, họ sải bước chân, đầy tự do và nhiệt huyết, bất giác mỉm cười.

 

Chương Vận Nghi và Đới Giai hẹn gặp nhau tại một ga tàu điện ngầm. Vừa ngồi xuống, Đới Giai đã lập tức đưa một bên tai nghe cho cô, hào hứng giới thiệu: “Bài hát này tớ thích lắm, có người gửi cho tớ đấy. Có phải là nghe hay lắm không?”

 

“Đúng là nghe hay thật!” Chương Vận Nghi đeo tai nghe vào, là bài hát của một ban nhạc khá ít người biết, nhưng giai điệu rất cuốn hút.

 

Đới Giai mím môi cười: “Tớ cũng thấy hay, tối qua cứ thế mà replay mãi.”

 

Tàu điện chạy qua đường hầm, cửa kính biến thành tấm gương, phản chiếu hình ảnh hai nữ sinh trung học đang thì thầm trò chuyện. Sau nửa tiếng, cuối cùng cũng đến nơi.

 

Vừa bước ra, ánh nắng rực rỡ đã chiếu lên bức tường kính của tòa cao ốc đối diện, phản chiếu những tia sáng chói mắt, khiến Chương Vận Nghi nhất thời không mở nổi mắt.

 

Đến khi thích nghi được với luồng sáng ấy, cô mới nhận ra có một người lọt vào tầm nhìn của mình.

 

Anh đang đứng thẳng bên lan can, cúi đầu nhìn điện thoại, có vẻ như đang chờ ai đó. Dường như cảm nhận được gì đó, anh ngẩng lên, nhìn về phía này. Ánh mắt vốn dửng dưng thoáng chốc đã tập trung lại, anh cất điện thoại, bước về phía cô.

 

Wow!

 

Kiểu tóc mới kìa!!

 

Mắt Chương Vận Nghi sáng rực lên.

Loading...