Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:13:43
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày mai là sinh nhật của Trần Khoát. Chương Vận Nghi và Đới Giai đã bàn bạc riêng với nhau, thay đổi lịch trình ngày hôm nay. Sau khi tan học, họ không ai về nhà nấy ngay mà sẽ cùng nhau đi đến phố sau để chọn một món quà sinh nhật.

 

Vì không rõ sở thích của anh, nên hai người còn tranh thủ qua lớp xã hội tìm Mễ Hinh để thăm dò.

 

Không có kết quả gì cả.

 

Mễ Hinh cười lạnh hai tiếng, nói ra có khi bọn họ cũng chẳng tin, nhưng mà đây là lần đầu tiên cô ấy nhận được lời mời từ tên oắt đó đấy. Cô ấy tinh mắt lắm, liếc mắt nhìn một cái là biết ngay anh chỉ kéo cô ấy và Đới Giai theo để làm bình phong mà thôi.

 

Không, không chỉ mỗi bọn cô, mà cả lão Phì với lão Vương cũng chẳng biết đang vui vẻ cái gì, bọn họ cũng chỉ là người điền vào chỗ trống mà thôi.

 

Còn tặng quà á hả?

 

Ha ha.

 

Mễ Hinh ngoài cười nhưng trong không cười: “Tớ sẽ tặng anh ấy cái gì á? Tớ sẽ tặng một cái vé đi xa ngàn dặm nhé!”

 

“……”

 

Chương Vận Nghi và Đới Giai nhìn nhau, rồi phá lên cười, đành phải từ bỏ kế hoạch thăm dò.

 

Nơi đầu tiên họ ghé vào là cửa hàng đồ lưu niệm hot nhất.

 

Trước cửa treo đầy khăn quàng lông mềm mại cùng những chiếc bịt tai xinh xắn. Hai người nhìn thấy đã không bước nổi nữa, đứng trước gương thử hết món này đến món khác, chơi vui quên trời quên đất, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu. Mãi đến khi Chương Vận Nghi nhìn thấy kệ bày thiệp sinh nhật, cô mới giật mình nhớ ra: “Khoan đã, chị Giai, đừng thử kem dưỡng tay nữa, không phải chúng ta đến đây để mua quà cho lớp trưởng sao??”

 

Đới Giai cũng ngẩn ra, “… Ờ ha.”

 

Thời gian của Chương Vận Nghi khá gấp rút, bởi vì tối nay cô còn phải đi học thêm, nên cô vội vàng kéo Đới Giai đi quanh cửa hàng một vòng. Hai người giống như học sinh ôn thi nước đến chân mới nhảy, hoang mang rầu rĩ nói: “Nên mua cái gì đây?”

 

Thực ra cô cũng không có kinh nghiệm gì trong việc này.

 

Từ khi sống lại, những người bạn thân thiết với cô đều chưa đến sinh nhật.

 

Cô đã quên mất thời học sinh người ta thường tặng quà gì rồi.

 

Sau này thì sao? Ngoài những món quà được chuẩn bị chu đáo cho người thân và bạn trai ra, thì với bạn bè khác giới, cô chỉ chuyển khoản lì xì thôi, tiền là thực tế nhất rồi.

 

TBC

Đới Giai gợi ý cho cô: “Cốc nước?”

 

Chương Vận Nghi lắc đầu: “Lớp trưởng đã có cốc giữ nhiệt rồi.”

 

Quà tặng cho con trai vốn đã ít, hơn nữa có lẽ quan hệ của bọn họ cũng chưa đến mức đó, Đới Giai âm thầm nghĩ trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-94.html.]

 

Trong cửa hàng lưu niệm thực sự không có món nào phù hợp, hai người đành phải tiu nghỉu rời đi.

 

Đới Giai kéo cô đến nhà sách gần đó, lật qua lật lại, lớp trưởng giỏi mấy môn khoa học tự nhiên, Toán với Tiếng Anh không tệ, Ngữ văn cũng khá, chỉ là so với các môn khác thì hơi kém hơn một chút. Cô ấy cầm lên một cuốn “Luyện tập thơ cổ văn mang theo bên mình”, tuyên bố: “Chương Vận Nghi, tớ sẽ tặng cái này cho lớp trưởng.”

 

Ban nãy Chương Vận Nghi còn không hiểu vì sao cô ấy lại kéo mình vào tiệm sách, bây giờ nhìn cuốn sách trong tay Đới Giai, cô ngửa đầu than trời, hoàn toàn bất lực: “Chị Giai, cậu là ma quỷ à?!”

 

Ai lại đi tặng tài liệu học tập làm quà sinh nhật chứ?!

 

Đới Giai tỉnh bơ nói: “Rất thực tế mà, thật ra thì tớ tặng gì cũng được thôi.”

 

Không tặng gì, chỉ đến bằng miệng không, cũng là “đương nhiên” thôi, nhưng cô ấy là người có da mặt mỏng, làm không nổi chuyện này.

 

“……” Chương Vận Nghi suy nghĩ theo hướng đó một chút, không ngờ lại bị thuyết phục.

 

Đúng vậy, thời buổi này thì có thể tặng quà gì được chứ? Không thể là tặng bao lì xì được đúng không? Bây giờ cô nghèo lắm, nếu tặng bao lì xì một trăm tệ chắc cô sẽ đau lòng đến mức không thở nổi mất.

 

“Vậy thì tớ cũng…?”

 

Cô cắm đầu vào kệ sách, hào hứng bắt đầu chọn tài liệu.

 

Chọn một lúc cũng không thấy cuốn nào phù hợp, Chương Vận Nghi đành phải đổi hướng, đi sang khu sách văn học. Cô kiễng chân trước kệ sách, rút ra vài cuốn, chồng lên cánh tay rồi hỏi ý kiến Đới Giai: “Mấy cuốn này, cuốn nào thích hợp để tặng cậu ấy nhỉ?”

 

Đới Giai liếc qua từ trái sang phải.

 

Tuyệt vời.

 

Lạc Đà Tường Tử, Nhật ký người điên, Tôi và Địa Đàn.

 

Đới Giai cười đến mức suýt đứng không vững: “Còn dám nói tớ, cậu mới đúng là ác quỷ đấy!”

 

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bất kể Chương Vận Nghi tặng gì, dù chỉ là một cây bút chì hay một cục tẩy thôi, thì lớp trưởng chắc chắn cũng sẽ rất vui. Nghĩ đến đây, cô ấy chỉ vào cuốn “Nhật ký người điên” nói: “Cuốn này đi, vì tớ thích Lỗ Tấn hơn!”

 

Chương Vận Nghi không lưỡng lự nữa, đặt hai cuốn kia về chỗ cũ, cầm lấy quyển sách còn nguyên màng bọc rồi cùng Đới Giai đi thanh toán.

 

...

 

Đêm khuya.

 

Chương Vận Nghi tự cảm thấy bản thân đã bị vùi dập thành thói quen, đã ngoan ngoãn hẳn, về nhà mà không đọc sách hay làm vài bài tập thì không ngủ được.

 

Bút xóa bị tắc, cô kéo ngăn kéo ra tìm cái mới. Lục lọi một lúc, cô vô tình thấy một chiếc băng cổ tay thể thao màu trắng còn nguyên trong túi ni lông, sững lại vài giây rồi mới nhớ ra đây là món đồ mua nhầm khi đi dạo phố vào dịp Quốc khánh.

Loading...