Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:13:25
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Vận Nghi với Đới Giai thân thiết đến mức đầu kề sát đầu. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, nhất định phải ăn uống cho thỏa thích. Muốn ăn quá nhiều thứ, thế là họ gọi hết luôn rồi chia nhau ăn. Lúc này, hai người đang cùng ăn chung một bát mì ly.

 

“Ăn ngon quá trời luôn!”

 

Trong bát mì còn có há cảo với chân giò hun khói nữa.

 

Chương Vận Nghi đắc ý: “Cacbohydrat với cacbohydrat, ngon nhất vũ trụ.”

 

Trần Khoát liếc mắt nhìn bọn họ vài cái rồi lại tiếp tục ăn phần rau xanh trong khay.

 

“Khụ khụ.” Phí Thế Kiệt cố tình hắng giọng để gây sự chú ý, nhưng điều khiến cậu ấy tức giận là hai cô gái đối diện phản ứng cực nhanh, lập tức ngả người ra sau như né tránh nguồn bệnh vậy.

 

“Tôi bị sặc nước miếng thôi mà.” Cậu ấy uất ức giải thích, “Không có bệnh thật mà.”

 

Trần Khoát thấy Chương Vận Nghi né tránh như thể gặp ôn dịch thì bật cười.

 

Phí Thế Kiệt không thèm quay đầu, lập tức giơ chân đá cho anh một cú, tên chó này, tất cả chuyện này đều là vì ai hả?

 

“Chương Vận Nghi,” Phí Thế Kiệt hỏi: “Ngày mai cậu có đi học thêm không?”

 

TBC

Nghe câu này, Chương Vận Nghi lập tức ỉu xìu: “Hỏi thừa! Học từ 7 giờ sáng đến hơn 9 giờ tối, muốn c.h.ế.t luôn đây này!”

 

“Thế thì tốt quá!”

 

Phí Thế Kiệt vô thức reo lên.

 

Ngay sau đó lập tức nhận về một cái lườm sắc lẹm từ Chương Vận Nghi. Cô nhếch mép, giọng điệu lạnh lẽo: “Cậu nói gì? Lặp lại lần nữa coi?”

 

“Không phải, tôi không phải ý đó đâu.” Cậu ấy vội vàng đặt đũa xuống, bất chấp ngôn ngữ cơ thể đầy phản đối của Trần Khoát, kéo anh qua bên mình, “Biết mai là ngày gì không? Không chỉ là Tết Dương lịch đâu, mà còn là sinh nhật của anh Khoát nữa đấy, sinh nhật 18 tuổi đấy!”

 

Vừa nghe thấy câu này, Trần Khoát đã cảm thấy hơi ngượng, có chút bối rối, vành tai đỏ lên, không dám nhìn cô. Nhưng nếu thực sự không muốn cùng cô ăn sinh nhật, thì anh đã không để cho Phí Thế Kiệt có cơ hội nói ra chuyện này. Không ngăn cản, tức là cũng mong chờ.

 

“Thật á?”

 

Chương Vận Nghi nhìn Trần Khoát chằm chằm, ngạc nhiên hỏi: “Sinh nhật vào Tết Dương lịch luôn hả?”

 

Cô thực sự không biết sinh nhật anh là ngày nào. Ngoài sinh nhật của bản thân và người nhà ra, thì cô chẳng bao giờ nhớ ngày sinh của bạn bè cả. Dù sao thì đến lúc đó tự khắc sẽ biết, như Thẩm Minh Duệ chẳng hạn, thường bắt đầu nhắc nhở từ hai tháng trước, muốn giả vờ quên cũng khó.

 

“… Ừ.” Trần Khoát ngập ngừng gật đầu. Phí Thế Kiệt đã mở lời, anh cũng không muốn để bạn bè nói hết mọi chuyện thay mình, “Ngày mai nếu mọi người có rảnh, thì buổi trưa cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm nhé?” Anh dừng lại một chút, đã nghĩ sẵn lý do hợp lý, “Lần trước cậu đã mời cơm rồi, lần này để tôi mời đi.”

 

Chương Vận Nghi muốn đồng ý, nhưng vẫn quay sang nhìn Đới Giai.

 

Hai cô gái dùng ánh mắt trao đổi, cả hai đều hơi do dự.

 

Phí Thế Kiệt nhìn là biết ngay Chương Vận Nghi muốn đi, nhưng cô nghe theo Đới Giai, thế là cậu ấy vội vàng nói: “Đi chung đi mà, đông người mới vui chứ! Chỉ là ăn bữa cơm thôi, Mễ Hinh cũng đi, Vương Tự Nhiên cũng đi nữa. Các cậu đã gặp cậu ấy rồi mà, lần này cậu ấy còn mang theo tài liệu ôn tập của trường bọn họ cho chúng ta nữa đó.”

 

Rõ ràng là Đới Giai đã động lòng, cô ấy nói: “Tớ nghe theo Chương Vận Nghi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-93.html.]

Ba người còn lại đều nhìn về phía Chương Vận Nghi.

 

Đặc biệt là Trần Khoát, anh đã có chút căng thẳng.

 

Chương Vận Nghi suy nghĩ một lúc, cô cũng nên ra ngoài thư giãn một chút, nên gật đầu, nhưng vẫn cẩn thận bổ sung: “Nhưng mà có thể là tớ sẽ không chơi lâu được, phải đi học thêm nữa.”

 

Trần Khoát thả lỏng đôi vai vốn đang căng cứng, sắc mặt cũng thoải mái hơn nhiều, anh nói: “Không sao đâu, chỉ là ăn một bữa thôi mà. Buổi tối tớ cũng phải về nhà ăn cơm với gia đình nữa.” Nói đến đây, anh không che giấu được sự bất đắc dĩ của mình: “Thực ra, mười tám tuổi cũng chẳng có gì đặc biệt cả.”

 

“Chú Trần với dì Nhậm mà nghe thấy chắc sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà quá.”

 

Phí Thế Kiệt là người hiểu Trần Khoát nhất, sao có thể không nghe ra sự mong chờ ẩn giấu trong lời nói của anh được chứ, nếu không muốn, anh đâu có để cho cậu ấy nói ra chuyện này. “Hồi sinh nhật mười tuổi của cậu ấy, cô chú của cậu ấy bảo cậu ấy lên sân khấu nói vài lời cảm ơn khách khứa, cảm ơn người lớn đã quan tâm yêu thương, ai dè cậu ấy lại sống c.h.ế.t không chịu lên, còn chạy mất dép.”

 

Nghe thế, Đới Giai lập tức đồng cảm, sinh ra cảm giác cùng chung số phận: “Tớ cũng vậy, cực kỳ sợ những dịp như thế. Mỗi lần đến đoạn chúc Tết trong bữa cơm tất niên, tớ đều đau khổ lắm các cậu có biết không?”

 

“Rồi sao nữa?” Chương Vận Nghi không chỉ đồng cảm mà còn thấy tò mò, “Lớp trưởng, cậu chạy mất rồi, vậy ai đứng ra giải quyết thế?”

 

Rõ ràng là Trần Khoát không muốn nhắc đến bóng ma thời thơ ấu, chỉ nhún vai, dù có là cô hỏi thì anh cũng không chịu nói.

 

Phí Thế Kiệt cười phá lên: “Sau đó cô cậu ấy kéo Mễ Hinh lên hát một bài để lấp li3m, ban đầu Mễ Hinh không chịu, hình như phải đưa mười tệ mới đồng ý.”

 

Đới Giai xót xa cho bạn mình: “Mễ Hinh đáng thương quá…”

 

Có mười tệ mà đã bị mua chuộc rồi sao?

 

Chương Vận Nghi cười đến mức không dừng lại được, một lúc lâu sau mới hỏi Trần Khoát: “Vậy trong sinh nhật mười tám tuổi của cậu, liệu có chuyện gì xấu hổ đang chờ đợi không đây?”

 

“Không biết.” Trần Khoát cũng cảm thấy đau đầu, “Chắc là phải kính rượu các bậc trưởng bối — Đương nhiên là tôi không uống rượu, có lẽ là sẽ bị hỏi về điểm số với nguyện vọng thi đại học, chắc chỉ quanh quẩn mấy chuyện đó thôi…”

 

Chương Vận Nghi thầm nghĩ, bảo sao.

 

Bảo sao mười năm sau, trong buổi tiệc cuối năm của công ty, Trần Khoát rất ít khi lên sân khấu phát biểu, toàn để mấy cổ đông khác đứng lên hô hào nhân viên, còn anh thì lặng lẽ ngồi dưới lắng nghe. Lúc đó, đồng nghiệp bàn bên còn thì thầm với cô, nói rằng tổng giám đốc đang giữ vững hình tượng lạnh lùng, nhưng ai mà ngờ, thực chất là do anh sợ mấy tình huống lúng túng này, đáng yêu ghê.

 

Đới Giai tưởng tượng ra cảnh tượng đó, rùng mình: “Hy vọng đến sinh nhật mười tám tuổi của tớ, bố mẹ tớ sẽ không làm thế.”

 

Chương Vận Nghi mỉm cười nhắc nhở: “Chắc hai cậu đã quên mất còn có tiệc tri ân thầy cô nữa rồi nhỉ, căn bản là không trốn được đâu.”

 

Đới Giai: “……”

 

Trần Khoát cũng nghẹn lời.

 

Phiền quá, sao năm nay lắm chuyện thế này cơ chứ.

 

Chỉ có Chương Vận Nghi là cực kỳ mong đợi, giọng nói phấn khích: “Mọi người ơi, đến lúc đó có thể nhận lì xì đó nha!!”

 

Cô đã sẵn sàng tinh thần lắm rồi.

 

Nhưng điều kiện tiên quyết là, cô phải thi đỗ cái đã…

 

Trần Khoát vốn còn đang rầu rĩ về bữa tiệc tối mai, nhưng nghe cô hào hứng nói thế, tuy khuôn mặt vẫn bình thản, nhưng ánh mắt anh đã dán chặt lên người cô, im lặng nở nụ cười.

Loading...