Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 89
Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:12:00
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đới Giai nghe vậy, bật cười vỗ nhẹ tay cô, lườm yêu: “Đáng ghét.”
“Cậu bói cả cho tôi với!” Phí Thế Kiệt cũng không chịu ngồi yên.
Chương Vận Nghi thu lại ý cười trên mặt, nghiêm túc nhìn cậu ấy một lát, rồi phán: “Cậu hả, cũng không gặp phải đâu.”
Đừng lo lắng, bởi vì mười năm sau cậu vẫn chưa có bạn gái đâu.
Chính xác hơn là, cô dịch tầm mắt sang nhìn Trần Khoát, nhìn hai người bạn tốt này ngồi cạnh nhau, bỗng dưng lại cảm thấy thương hại. Đều là cún độc thân cả. Thôi, không cần nói nhiều nữa, bốn người bàn này, mười năm sau, ba người đều bị phụ huynh ép cưới đến phát điên theo vô vàn phương thức khác nhau.
“Không nói nữa không nói nữa.” Cô húp cạn bát canh thịt dê, “Ăn canh đi.”
…
Sau khi ăn xong.
Chương Vận Nghi và Trần Khoát phải đến phố sau một chuyến.
Ngoài các hàng quán ăn vặt ra, thì phố sau còn có các cửa hàng quà lưu niệm, tiệm văn phòng phẩm, rất được học sinh yêu thích. Bởi vì lớp họ cũng không cần quá nhiều đồ, nên không nhất thiết phải đi chợ sỉ. Chương Vận Nghi muốn tham khảo giá bóng bay và dây trang trí, Trần Khoát chủ động đề nghị đưa cô đi. Hai người sánh vai rời khỏi trường, đi dạo qua mấy cửa hàng, phát hiện giá cả đều khá đồng đều.
“Mẫu mã vẫn ít quá.”
Ra khỏi một cửa hàng nữa, Chương Vận Nghi có chút phiền não: “Không thì để thứ bảy tớ về nhà lên mạng xem thử vậy.”
Trần Khoát nhìn cô, anh có thể hiểu vì sao cô Triệu lại giao việc này cho cô làm.
Bởi vì cô sẽ làm nghiêm túc hơn bất kỳ ai khác trong lớp.
“Không phải cậu còn phải học thêm sao?” Trần Khoát nói, “Học hành cũng rất quan trọng, hay là, để tôi lo chuyện này cho. Tôi sẽ lên mạng tìm, rồi gửi cho cậu.”
Chương Vận Nghi lập tức gật đầu: “Được đó!”
Đúng thật, tiệc liên hoan mừng năm mới rất quan trọng, cô muốn tổ chức cho thật tốt, nhưng hiện tại, không có gì quan trọng bằng thành tích của cô cả.
“Phía trước có quán nước kìa.”
Trần Khoát nhắc nhở cô: “Cậu có muốn uống cái gì không?”
Chương Vận Nghi nãy giờ nói chuyện với chủ tiệm cũng khá lâu, chắc hẳn là có khát nước.
“Đi xem thử đi!”
Anh không nhắc đến thì còn đỡ, nhắc rồi cô mới nhận ra mình khát thật. Hai người đi tới quán nước, mỗi lần Chương Vận Nghi ngẩng đầu nhìn bảng giá treo trên cao đều muốn cảm thán một câu: “Rẻ thật đấy.” Nhưng vừa liếc thấy nhân viên đang dùng bột để pha đồ uống, câu này lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
“Cậu uống gì?” Trần Khoát đã lấy ví ra khỏi túi.
Chương Vận Nghi kiễng chân hỏi nhân viên đang bận rộn: “Bây giờ còn đá bào đậu đỏ không ạ?”
Trần Khoát kinh ngạc nhìn cô một cái.
Người lúc nào cũng than lạnh, kêu lạnh đến mức muốn đông cứng ngay tại chỗ, bây giờ lại ăn đá bào đậu đỏ sao? Anh nghĩ, có lẽ mình thật sự không hiểu con gái lắm.
Nhân viên đáp: “Còn ạ!”
“Vậy cho em một phần đá bào đậu đỏ nhé.”
Trần Khoát vừa hay có tiền lẻ, nhanh như chớp đã rút tờ năm đồng đưa qua. Động tác của anh quá nhanh, cứ như đã luyện tập từ trước, cô còn chưa kịp ngăn lại thì nhân viên đã nhận tiền, thối lại một đồng xu rồi.
“Cậu đã mời tôi ăn bát canh thịt dê rồi mà.” Anh lời ít mà ý nhiều, nói, “Chỉ có bốn đồng thôi, không phải tranh, đều như nhau cả mà.”
“Vậy cũng được.”
Chương Vận Nghi cũng không vội đi ngay. Quán nước có ghế cao, cô ngồi lên một chiếc, vừa nhìn nhân viên bào đá, vừa tiện miệng trò chuyện với Trần Khoát: “Bóng bay với dây trang trí chỉ là phụ thôi, liên hoan còn nhiều tiết mục nữa. Năm ngoái cũng có phần biểu diễn đúng không?”
Trần Khoát dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô.
Chân anh đủ dài, vẫn có thể thoải mái đặt xuống đất. “Có, hát với ngâm thơ đều có cả.”
Chương Vận Nghi đã không nhớ rõ trong các buổi liên hoan thời học sinh có những nội dung gì nữa. Hỏi một vài câu, anh đều trả lời được.
Đá bào đậu đỏ rất nhanh đã xong. Nhân viên đặt trước mặt cô, đưa cho cô một cái thìa.
Cô ăn một miếng, lạnh đến mức phải lấy tay che miệng, lúng búng nói: “Lạnh… quá…”
Anh ngồi bên cạnh mà bật cười thành tiếng. Đá bào đậu đỏ, tất nhiên là sẽ lạnh rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-89.html.]
TBC
Cô ngậm đá trong miệng một lúc, đợi nó tan ra rồi nuốt xuống. Thấy anh vẫn còn đang cười, cô hùng hồn phản bác: “Cái này còn tỉnh táo hơn cả cà phê đấy.”
“Đúng vậy.”
“Vậy ý cậu là, những bạn tham gia biểu diễn…” Chương Vận Nghi cân nhắc nên dùng từ nào cho phù hợp. Trần Khoát cũng không nhớ rõ lắm về buổi liên hoan năm ngoái, bèn kể hết những gì anh còn nhớ. Cô phát hiện, hoặc là mấy cán bộ lớp, hoặc là mấy bạn học nghịch ngợm nhất lớp.
“Năm ngoái cậu với Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ diễn một vở kịch ngắn, cũng khá vui.” Trần Khoát nghĩ một lúc rồi bổ sung.
Chương Vận Nghi sững lại. Còn có chuyện này nữa à? Xong đời, cô đã quên mất tiêu rồi.
Thôi kệ đi, kiếp trước cô cũng thuộc kiểu người gây chú ý trong lớp mà.
Kiếp này hình như lại càng nổi bật hơn.
“Ý tớ là…” Cô lại ăn thêm một thìa đá, “Nhưng mà tớ có thể chủ động mời vài bạn học biểu diễn không?”
“Không thể ép buộc được.” Trần Khoát uyển chuyển nói. Trên thực tế, học sinh cấp ba, đang tuổi dậy thì, tính cách nổi loạn, ba tầng buff cộng dồn lại, người bình thường còn chẳng dám dây vào, ai mà chẳng có cái tôi riêng chứ.
Chương Vận Nghi: “…”
Cô hết nói nổi: “Lớp trưởng, cậu nghĩ tớ là người thế nào đấy hả!”
Cô đâu phải phường lưu manh.
Đúng là oan ức quá mà, mang tiếng quá trời!
“Có lẽ.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Cũng có một số người, muốn có khán giả để lắng nghe mình đấy.”
Ánh mắt Trần Khoát thoáng sững sờ.
Anh cũng lặng lẽ nhìn cô, lần này không rời mắt đi nữa.
…
Chương Vận Nghi đã nói là làm ngay.
Lớp có hơn bốn mươi người, Chương Vận Nghi đi hỏi từng người một, chẳng khác nào đang điều tra dân số. Cô có thái độ tốt, cứ như tán gẫu bình thường, hỏi thăm xem bạn bè có tài lẻ gì không. Ban đầu, có người còn giữ kẽ, ngại ngùng đỏ mặt hỏi: “Chương Vận Nghi, sao cậu lại hỏi tớ thế? Chẳng lẽ cậu cũng nhận ra tớ hát không tệ sao?”
Nhưng sau đó lại phát hiện, cô hỏi tất cả mọi người! Ai cũng như ai! Vậy là hiểu lầm rồi!
Mà cũng nhờ lần này, những bạn hơi hướng nội cũng không còn thấy việc biểu diễn là chuyện gì đáng ngại nữa.
Và rồi, cô điều tra đến Trần Khoát.
Anh đang định đi rót nước nóng thì bị cô chặn lại, trong tay cô còn cầm một quyển sổ nhỏ.
“Lớp trưởng, cậu có tài lẻ gì không?” Cô nghiêm túc hỏi.
Trần Khoát sớm đã chuẩn bị tâm lý: “Chắc là chơi bóng rổ.”
“Thế thì không được, nghĩ cái khác đi.”
Cả lớp ai cũng biết anh thích chơi bóng rổ, Chương Vận Nghi càng rõ ràng hơn, nhưng hôm liên hoan là tổ chức trong lớp, chỗ bé tí như vậy, chẳng lẽ anh lại định biểu diễn… đập bóng chắc?
“Chơi game?” Anh giả vờ trầm tư suy nghĩ.
“Báo cáo vi phạm ngay.” Cô biết anh đang nói đùa.
“Biểu diễn ảo thuật.” Như thể bị cô ép hỏi đến hết cách, anh đành buông xuôi, “Cái này được không?”
Chương Vận Nghi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu còn biết ảo thuật nữa à?”
“Một chút.”
“Vậy thì cậu biểu diễn cho tớ xem đi.” Cô lập tức cảnh giác, bổ sung: “Không được là mấy trò như “ông lão lên núi tìm khỉ” (*) đấy nhé!”
(*) Ông lão lên núi tìm khỉ (小老头上山去找): là một trò ảo thuật tay. Bạn dùng ngón tay giả làm “ông già nhỏ” leo lên cánh tay (như lên núi), sau đó nhanh chóng giấu ngón tay để tạo hiệu ứng “biến mất”, khiến người xem bất ngờ và thích thú.
Trần Khoát bật cười, đưa cốc nước cho cô: “Cầm hộ tôi một lát.”
Chương Vận Nghi nhận lấy, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào anh.
Anh đưa tay phải ra, giả vờ bắt lấy thứ gì đó trong không khí rồi đặt vào bàn tay trái nắm chặt lại. Động tác rất nhanh, chỉ vài giây sau, anh chìa tay trái ra, mở ra trước mặt cô.
Lòng bàn tay là một viên kẹo dừa.