Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:11:33
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh còn chưa kịp nghĩ ra nên nói gì, thì Thẩm Minh Duệ đã lẻn vào, đồng thời rất nghĩa khí mà thông báo tin tức nóng hổi: “Cô Triệu đang cầm d.a.o đến rồi đấy, không biết ai sẽ bị ‘chém’ đây.” Ngay lập tức, cả lớp như bị đóng băng, bỗng chốc im phăng phắc.

 

Cô Triệu mặt không cảm xúc, cầm chiếc bình giữ nhiệt trên tay bước vào.

 

Cô ấy chậm rãi quét mắt nhìn các học sinh bên dưới, ánh mắt dừng lại vài giây trên người Chương Vận Nghi đang cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên.

 

TBC

“Chắc mọi người đều đã nhìn thấy điểm số hết rồi chứ?” Bệnh nghề giáo viên, khiến cho cổ họng của cô ấy vào mùa thu đông rất khó chịu, nhưng nhờ lớp học rất yên tĩnh, nên cho dù cô ấy có nói nhỏ cũng không làm ảnh hưởng đến việc học sinh nghe thấy. “Cô cũng không nói nhiều, dù các em đã thi nhiều lần rồi, nhưng đừng để cảm xúc bản thân trở nên chai lì. Hiện tại mỗi một kỳ thi đều là một viên đá lát đường khi các em qua sông, phải biết mình cần cố gắng ở đâu.”

 

Chương Vận Nghi chỉ biết than trời trách đất không ngừng trong lòng.

 

Lần này phải báo cáo kết quả học tập kiểu gì đây? Trong bản cam kết, cô đã viết rõ là phải đạt hạng 20 cơ mà.

 

Ôi trời ơi, lẽ nào cô Triệu định xử cô thật sao…

 

“Được rồi, không nói nữa.” Cô Triệu nhanh chóng kết thúc chủ đề, chuyển giọng, “Có một tin vui đây, chắc là mấy đứa sẽ thích nghe. Còn chưa đến lúc khóc vì kỳ thi đại học đâu, tỉnh táo lên nào!”

 

Những học sinh nhỏ bé vốn đang ủ rũ tự kiểm điểm lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực.

 

Tin vui ư??

 

Tin vui kiểu gì? Được nghỉ một tháng sao?

 

“Nhà trường rất quan tâm đ ến học sinh lớp 12,” Cô Triệu nói, “Ban đầu năm nay không định tổ chức tiệc liên hoan mừng năm mới cho khối 12, nhưng sau khi họp bàn, các thầy cô quyết định sẽ tổ chức vào tối ngày ba mươi, thay cho tiết tự học, để giúp mấy đứa giảm căng thẳng.”

 

Ánh sáng trong mắt đám học sinh vụt tắt đi đôi chút.

 

Liên hoan năm mới à…

 

Có gì hay ho đâu, thà cho bọn họ nghỉ còn hơn.

 

“Mỗi lớp sẽ tổ chức riêng tại phòng học của mình, dùng quỹ lớp.” Cô Triệu dừng lại một chút rồi tiếp tục, “Buổi liên hoan lần này tổ chức cho vui là chính, mọi người cứ thoải mái. Nếu quỹ lớp không đủ, cô sẽ hỗ trợ thêm. Chương Vận Nghi, em phụ trách vụ này nhé?”

 

Bất ngờ bị gọi tên, tim Chương Vận Nghi suýt nữa thì ngừng đập. Cô sững sờ bất ngờ mà ngẩng lên, chạm phải ánh mắt của cô Triệu, trợn tròn mắt. “Em ạ?”

 

Có phải cô đã nghe nhầm rồi không?

 

Bảo cô phụ trách sao? Nhưng cô đâu phải cán bộ lớp, cũng không phải lớp trưởng mà?

 

Khoảnh khắc đó, Chương Vận Nghi trở thành tâm điểm chú ý.

 

Cả lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, có người dò xét, có người ngạc nhiên, có người vui mừng.

 

Trần Khoát cũng không ngoại lệ, đường hoàng quay đầu nhìn cô như những người khác. Nhưng giữa bao nhiêu ánh mắt ấy, ánh mắt của anh vẫn là tập trung nhất.

 

“Lần trước ở đại hội thể thao em làm rất tốt.” Không chỉ Tôn Khải Toàn, ngay cả cô Triệu cũng âm thầm tiếc nuối, sao trước đây không nhận ra Chương Vận Nghi vừa nhiệt tình vừa có khả năng như vậy chứ? “Lần này giao cho em, em có đồng ý không?”

 

Nói đến đây, cô Triệu quay sang hỏi cả lớp: “Hoặc mấy đứa có đề cử ai khác không?”

 

“Thưa cô, em đề cử Chương Vận Nghi hết mình luôn ạ!” Tôn Khải Toàn lập tức lên tiếng, sợ chậm một bước thì cái trách nhiệm này lại rơi lên đầu mình. Lúc mới làm cán bộ lớp, cậu ấy hào hứng lắm, ôm hoài bão to lớn. Nhưng sau mấy năm, cậu ấy cảm thấy mình già đi hẳn rồi.

 

Có Tôn Khải Toàn dẫn đầu, các bạn trong lớp cũng nhìn trái nhìn phải một hồi, hình như cũng không nghĩ ra ai phù hợp hơn Chương Vận Nghi cả.

 

Dù sao thì ai cũng còn ấn tượng về đại hội thể thao lần trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-87.html.]

 

Thế là lần lượt có người lên tiếng ——

 

“Chương Vận Nghi là nhất rồi!”

 

“Đúng đó, còn giỏi hơn mấy cán bộ lớp nữa…”

 

“Suỵt, cậu không muốn sống nữa hả!”

 

Hà Viễn to gan, thấy bầu không khí đang vui vẻ, bèn lớn tiếng nói: “Chị đại, lần này mà còn chụp ảnh nữa thì nhớ báo trước nha, để tôi còn đi làm tóc nữa!”

 

Trên mặt cô Triệu mang theo nụ cười từ ái, “Em muốn làm kiểu tóc gì? Uốn xoăn còn chưa đủ cho em oanh tạc nữa à?”

 

Hà Viễn cố gắng vùng vẫy, không sửa lại lời cô Triệu. Kiểu tóc này gọi là uốn giấy bạc thời thượng! “Cô ơi, tóc em là xoăn tự nhiên, là di truyền đấy ạ!”

 

Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ cũng phấn khích ra mặt, cả hai thì thầm thúc giục Chương Vận Nghi mau đồng ý. Đây gọi là “một người làm quan, cả họ được nhờ” đấy!

 

Chương Vận Nghi cũng cảm thấy rất hứng thú, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, giả vờ từ chối một chút, khiêm tốn nói: “Cô ơi, trước giờ em chưa từng phụ trách chuyện này, không có kinh nghiệm đâu ạ.”

 

Cô Triệu chẳng xem đó là vấn đề, theo thói quen nhìn sang cánh tay đắc lực của mình – Trần Khoát. Cô ấy cũng khá hiểu cậu học trò này của mình, lập tức cười nói đùa: “Lớp trưởng, giao tiệc liên hoan cho Chương Vận Nghi nhé. Nếu em ấy có gì không hiểu, em giúp em ấy một tay, có ý kiến gì không?”

 

Phí Thế Kiệt nhịn cười đến mức suýt luyện được tám múi bụng.

 

Còn có ý kiến á?

 

Trừ khi thằng nhóc này chán sống rồi mới dám có ý kiến! Cô Triệu cũng thật là, sao lại không thấy được nụ cười sắp không giấu được trên mặt anh Khoát chứ?

 

Trần Khoát không ngờ chuyện này lại lôi cả mình vào. Anh còn chưa kịp thu lại ánh mắt, thì Chương Vận Nghi đã nhìn sang. Bị bắt gặp bất ngờ, hai người cứ thế đối diện nhau giữa biết bao bạn học.

 

Cô mỉm cười nhìn anh, biết chắc anh sẽ ủng hộ mình.

 

Anh không biết là do căng thẳng hay luống cuống, mà cây bút đang xoay trong tay lại rơi xuống đất. Anh cũng chẳng buồn nhặt lên, chỉ khẽ ho một tiếng, “Em không có ý kiến ạ, sao cũng được, ừm, đều ổn cả, tốt lắm.”

 

Cô Triệu chốt hạ: “Vậy quyết định thế đi. Chương Vận Nghi, tổ chức cho tốt nhé, có khó khăn gì cứ tìm lớp trưởng.”

 

 

Đối với các bạn học khác, tiệc liên hoan có lẽ cũng không phải tin vui gì lắm.

 

Nhưng Chương Vận Nghi bỗng dưng lại được giao trọng trách này, làm cô cảm thấy bảng điểm kia dường như không còn quan trọng nữa!

 

Còn hội bạn thân của cô thì hào hứng hơn cả cô nữa.

 

Từ Thi Thi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô dặn dò: “Làm lớn làm mạnh lên nha!”

 

Thẩm Minh Duệ nghiêm túc bổ sung: “Chiếm quyền tạo phản luôn đi!”

 

Chương Vận Nghi: “? Từ từ đã, chiếm quyền của ai, tạo phản ai cơ?”

 

Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ bừng bừng dã tâm, ánh mắt dán chặt vào một nam sinh nào đó đang cười đùa với bạn cùng bàn.

 

Chương Vận Nghi ngẩng đầu nhìn theo.

 

Như cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng từ đâu đó, Trần Khoát tiện thể quay đầu lại. Đúng lúc này, Phí Thế Kiệt đã tranh thủ cơ hội thụi vào vai anh một cái. Cũng may là chân anh dài, cơ bụng săn chắc, nên không đến mức ngã chổng vó. Anh chỉnh lại chiếc mũ áo hoodie bị kéo lệch, rồi thản nhiên nở một nụ cười với cô.

Loading...