Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:11:17
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Chương Vận Nghi trở lại ký túc xá, trên người vẫn còn chút mồ hôi.

 

Hiếm khi không có tiết tự học buổi tối, mấy cô bạn cùng phòng khác đều đã đi chơi với bạn bè cả, chỉ còn mỗi Đới Giai là đang nằm trên giường chơi điện thoại. Thấy cô trở về, Đới Giai ngẩng đầu hỏi: “Sao về trễ thế?”

 

“Đừng nhắc tới nữa.”

 

Chương Vận Nghi không ngờ buổi tối hôm nay lại náo nhiệt như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.

 

Đặc biệt là khi nhớ đến vẻ mặt một lời khó nói hết của lớp trưởng, hiệu ứng hài hước lại càng bùng nổ hơn.

 

Cô cứ một mình cười mãi một lúc lâu, sợ quần áo thấm mồ hôi sẽ bị cảm lạnh, vẫy vẫy tay nói: “Để lát nữa kể cho cậu nghe, để tớ đi tắm rửa cái đã!”

 

Đới Giai nhìn bộ dạng cô nàng nhảy nhót vui vẻ, sau đó vừa vào phòng tắm đã có thể mơ hồ nghe thấy cô còn nghêu ngao hát líu lo, thì không nhịn được mà bật cười. Đi hẹn hò mà vui thế này sao? Đã nắm tay nhau chưa nhỉ?

 

Trong phòng ký túc xá không có ai chờ tắm, Chương Vận Nghi cứ thế làm càn mà thong thả tận hưởng.

 

Đến khi đẩy cửa bước ra một lần nữa, thì cô có cảm giác như vừa từ tiên cảnh quay lại nhân gian vậy. Mặt cô ửng đỏ, vội vàng mặc bộ đồ ngủ dày cộp, rồi cắm sạc túi sưởi, nhét vào chăn ấm. Cô ló đầu ra, nhìn chăn của Đới Giai trông có vẻ ấm áp, chợt nảy ra một ý nghĩ xấu xa, nhanh chóng lao sang chui vào chăn của cô ấy.

 

Đới Giai chịu thua cô luôn, đành phải xê vào một chút nhường chỗ cho cô.

 

Hai cô gái chen chúc trên chiếc giường nhỏ xíu, nhìn nhau bật cười khúc khích.

 

“Nói tiếp đi.” Đới Giai chưa quên chuyện ban nãy cô nói lúc trước khi tắm rửa, “Lúc nãy cậu định kể gì ấy nhỉ?”

 

Chương Vận Nghi lại cười phá lên, “Chị Giai, hôm nay cậu thật sự lỗ lớn, lỗ lớn rồi, đáng lẽ ra cậu không nên đi mới phải.”

 

Đới Giai chỉ cười mà không nói gì. Cô ấy không nên đi? Chẳng lẽ ở lại làm con kỳ đà cản mũi to thù lù ở đó à?

 

“Bọn tớ về trường đúng lúc xem được một vở kịch siêu căng.” Đôi mắt Chương Vận Nghi sáng rực, nếu đã nói đến chuyện hóng hớt thì cô chẳng còn buồn ngủ chút nào nữa. Kiếp trước cô cũng đã từng nghe không ít tin đồn trong giới, mỗi lần chỉ có thể chia sẻ với bạn thân, mà Đới Giai thì chắc chắn sẽ được xếp hạng nhất, “Hai nữ một nam tranh chấp với nhau, để tớ kể cho cậu nghe nha…”

 

Đang nói, cô lại lan man sang chuyện khác, “Mà lớp trưởng cũng buồn cười thật đấy, đúng là không hổ danh người giành được huy chương 1500 mét, chạy nhanh kinh khủng luôn!”

 

Đới Giai im lặng lắng nghe, nhìn dáng vẻ Chương Vận Nghi ngửa đầu cười sảng khoái, cũng không nhịn được mà bật cười theo. Thôi được rồi, nếu Chương Vận Nghi thấy buồn cười thì cứ cười đi vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-86.html.]

 

 

Không biết có phải là do trước khi ngủ đã kể chuyện này cho Đới Giai nghe không, mà Chương Vận Nghi vốn rất hiếm khi mơ lại mơ thấy mình đang chạy. Cô chạy trên một cánh đồng hoang rộng lớn, trên bãi biển cát trắng nước trong, dưới bầu trời đầy sao lấp lánh.

 

Cô có thể cảm nhận được có một người đang gắt gao bám sát theo cô, chạy cùng cô, nhưng bởi vì chạy quá nhanh, nên gương mặt đối phương vốn đã mờ nhạt lại càng không thể nhìn rõ hơn.

 

Sau khi tỉnh dậy, cô còn chưa kịp hồi tưởng lại giấc mơ, thì đã nghe thấy tiếng Chu An Kỳ đang đọc to những nội dung quan trọng của môn Sinh học mà giáo viên đã dặn dò.

 

Cô đau khổ bịt tai lại. Ngộ ra rồi! Người chạy theo cô chắc chắn chính là kỳ thi!

 

-

 

Kỳ thi tháng này đối với Chương Vận Nghi mà nói, không có quá nhiều bất ngờ, cũng chẳng có niềm vui nào đặc biệt. Giáo viên khối 12 đều rất hiệu suất, nhanh chóng xử lý xong bảng điểm và phát xuống cho từng học sinh.

 

Hiện tại, đã trải qua ba lần thi, cô cũng xem như là người từng trải, không còn căng thẳng đến mức bịt mắt không dám nhìn điểm số như trước nữa. Nhưng bảo cô hoàn toàn bình tĩnh thì cũng không phải. Lần trước cô cầu xin Bồ Tát, lần này cô lại thử cầu xin Đức Mẹ Maria. Nhưng rồi cô nhận ra, khác biệt văn hóa đúng là không thể vượt qua, thôi thì vẫn nên ngoan ngoãn trung thành với Bồ Tát thì hơn.

 

Kết quả kỳ này của cô không quá tốt, xếp hạng 21, suýt nữa thì rớt hạng, chỉ hơn người đứng thứ 22 vỏn vẹn hai điểm.

 

Ba môn chính Toán, Văn, Anh đều không tệ lắm, đặc biệt là tiếng Anh. Nhưng mấy môn khoa học tự nhiên vẫn là điểm yếu c.h.ế.t người của cô.

 

Khốn nạn thật a a a!!!

 

Lý, Hóa, Sinh, ta hận các ngươi!!!

 

Mặc dù đã miệt mài ôn tập mấy tháng trời, cuối cùng cũng gắng gượng vươn lên nhóm trung bình, nhưng thời gian còn lại mỗi ngày một ít dần. Cô thực sự muốn đến đài phát thanh mà yêu cầu phát ngay bài “Xin trời cho tôi thêm năm trăm năm nữa” quá!

TBC

 

Trần Khoát từ bên ngoài bước vào, ánh mắt hướng về phía cô.

 

Cô đang chống cằm, dùng ngón tay chọc chọc lên má mình, cau mày đầy phiền muộn.

 

Về mặt thành tích học tập, Trần Khoát không giỏi cũng không biết cách an ủi người khác. Hồi tiểu học, Vương Tự Nhiên từng có lần thi rất tệ, mất điểm ở mấy câu lớn, tức đến mức cắn răng nuốt nước mắt vào trong. Anh thấy không đành lòng nên nói vài câu an ủi, nhưng lại quá thật lòng, làm Vương Tự Nhiên càng tức hơn, bảo anh im miệng đi.

 

Hay là nói với cô rằng không phải lỗi của cô, là do đề lần này các thầy cô giao quá đánh đố học sinh thôi?

Loading...