Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 84

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:10:23
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong suốt những năm tháng học sinh của Chương Vận Nghi, cụm từ xuất hiện nhiều nhất trong các bài văn chính là năm tháng như thoi đưa, thời gian như tên bắn. Giờ đây, cô mới thực sự thấm thía được ý nghĩa của nó ... rõ ràng là kỳ thi giữa kỳ như vừa mới xảy ra hôm qua, vậy mà chớp mắt một cái lại sắp đến kỳ thi tháng nữa rồi?!

 

May mắn là cô cũng đã học được cách tìm được niềm vui trong nỗi khổ.

 

Chẳng hạn như mùa thi đến cũng đồng nghĩa với việc không còn tiết tự học buổi tối nữa, toàn bộ phòng học được trưng dụng làm phòng thi. Chiều hôm trước kỳ thi, chuông tan học vừa vang lên, học sinh trong trường đã tự giác bắt đầu di chuyển bàn ghế để sắp xếp lại phòng thi. Chương Vận Nghi đứng tựa vào lan can mà nhìn xuống, chỉ cảm thấy cảnh tượng ấy trông giống như những chú kiến nhỏ đang hì hục khiêng đồ ăn, từng nhóm ba, bốn người, đen sì sì, bận rộn vô cùng.

TBC

 

Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc. “Nhìn cái gì thế?”

 

Cô không cần quay đầu cũng biết là Trần Khoát, vội vàng gọi anh lại, hào hứng chia sẻ suy nghĩ của mình. “Cậu xem, có giống mấy chú kiến đi thành đàn vào ngày mưa không? Có phải trông đáng yêu lắm không?”

 

Với bọn họ mà nói, kỳ thi chính là cơn mưa sắp ập đến.

 

Trần Khoát thật sự không hiểu trong đầu cô chứa bao nhiêu suy nghĩ kỳ lạ như vậy. Anh liếc nhìn cô một cái, gật đầu: “Đúng là rất đáng yêu.”

 

“Cậu đã sắp xếp xong hết rồi à?” Chương Vận Nghi cười đến khi thỏa mãn mới để ý đến anh, hỏi.

 

Lớp trưởng của lớp cô thực sự rất đáng khen.

 

Có điều, sự chu đáo của anh không phô trương, đến bây giờ cô mới dần nhận ra.

 

Trong lớp học, số nam sinh nhiều hơn nữ sinh, mỗi khi có việc nặng nhọc gì, anh đều tuyệt đối không để bọn họ lười biếng, ai cũng phải động tay động chân, trong khi các nữ sinh thì chỉ việc đứng chỉ đạo sắp xếp.

 

“Ừ.” Trần Khoát gật đầu: “Trời đã không còn sớm nữa, các cậu cũng mau đi ăn đi. Hôm nay nghỉ sớm một chút, ngày mai còn thi nữa.”

 

“Không cần vội đâu ~” Chương Vận Nghi bâng quơ đáp, “Tớ đang đợi chị Giai, bọn tớ định ra phố sau ăn cơm.”

 

“Vậy à.”

 

Trần Khoát liếc nhìn đồng hồ. “Được, nhớ đi cẩn thận đấy.”

 

...

 

Ban đầu, Phí Thế Kiệt không hiểu tại sao Trần Khoát lại đột nhiên đổi ý, cho đến khi hai người vòng qua nửa vòng ở con phố sau trường và nhìn thấy Chương Vận Nghi với Đới Giai đang ngồi trong quán ăn Hàn Quốc, cậu ấy mới chợt bừng tỉnh.

 

Còn chẳng phải là vì hai ngày tới thi cử, không cùng phòng thi nên không thể gặp nhau thường xuyên sao?

 

Có cần phải làm đến mức này không?

 

Phí Thế Kiệt huých khuỷu tay vào Trần Khoát, trêu chọc: “Cậu đừng có bám dính người ta quá, coi chừng mấy con ch.ó ngoài đường cũng nhìn ra cậu có tình ý với người ta đó.”

 

Đợi thi đại học xong rồi thì thích thế nào cũng được, nhưng bây giờ là thời điểm gì hả? Không sợ cô Triệu vác d.a.o đuổi đến à? Anh bạn à, cậu có thể kiềm chế một chút được không?

 

Trần Khoát mặt không đổi sắc, đáp lại: “Chó bên đường, là cậu hả?”

 

“Cậu muốn c.h.ế.t à!” Phí Thế Kiệt đ.ấ.m anh một cái.

 

Chương Vận Nghi nhìn thấy bọn họ bước vào quán thì có chút bất ngờ. Nhưng sau khi ngẫm lại thì phố sau có rất nhiều hàng quán, mà quán ăn Hàn Quốc này có thể tồn tại vững vàng suốt cả chục năm cũng là có lý do của nó. Giá cả phải chăng, đồ ăn ngon, không chỉ vậy, quán còn rất hợp gu học sinh cấp ba, trang trí theo phong cách Hàn Quốc, trên tường dán đầy poster của các idol nổi tiếng, TV treo trên tường phát toàn phim truyền hình và show giải trí Hàn Quốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-84.html.]

 

Đới Giai đang chơi Fruit Ninja, thấy hai người họ đến cũng chẳng ngạc nhiên lắm, chỉ ngước lên liếc một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục c.h.é.m trái cây trên màn hình.

 

“Ui chà, đúng là trùng hợp quá!” Phí Thế Kiệt hồ hởi kéo ghế nhựa ra, ngồi phịch xuống.

 

“Các cậu cũng ăn ở đây à?” Chương Vận Nghi cầm tờ giấy ghi số thứ tự mà nhân viên quán phát, đề nghị: “Hay là chúng ta ghép bàn ngồi chung đi, các cậu đỡ phải đợi lâu.”

 

“Được luôn!”

 

Phí Thế Kiệt vẫy tay ra hiệu cho Trần Khoát ngồi xuống, mà chẳng hiểu sao, vị trí anh chọn lại ngay bên cạnh Chương Vận Nghi.

 

Đới Giai lặng lẽ nhìn lướt qua, rồi lại làm như không thấy gì, lại cúi xuống tập trung vào màn hình. Chém, chém, chém!!

 

“Các cậu cũng hay đến đây ăn à?” Chương Vận Nghi hỏi.

 

“Cũng thỉnh thoảng.” Trần Khoát đáp, “Cơm trộn thố đá nóng ở đây khá ngon.”

 

Phí Thế Kiệt cúi đầu, sợ mình nhịn không nổi mà bật cười, sau đó phá hỏng kế hoạch của anh em tốt.

 

Làm gì vậy, cũng mới chỉ đến ăn có một lần thôi mà, anh đúng là dám trả lời thật.

 

“Cậu cũng thích cơm trộn thố đá nóng à?” Chương Vận Nghi nói. “Tớ cũng thích lắm, quán này làm khá ngon, cũng được xem là chuẩn vị đấy, chỉ là chờ bàn hơi lâu, món lên cũng chậm nữa.”

 

“Ừ, đúng là hơi lâu thật.” Trần Khoát dừng lại một chút. “Nhưng mà ăn ngon là được rồi.”

 

Phí Thế Kiệt vốn không có ý định xen vào cuộc trò chuyện để chứng tỏ sự tồn tại, nhưng nghe hai người kia cứ nói chuyện rôm rả, cậu ấy đột nhiên lại cảm thấy mình giống như con kỳ đà cản mũi. Cậu ấy không nhịn được mà liếc sang nhìn Đới Giai, trong lòng thầm bội phục không thôi. Không hổ danh là chị Giai, vậy mà lại hoàn toàn không có chút mất tự nhiên nào, đã hòa mình vào con phố này, vào quán ăn này, trở thành phông nền hoàn mỹ!

 

Vì anh em, vì bạn bè, xả thân không tiếc tính mạng cũng là chuyện nên làm, nhưng vấn đề là bây giờ cậu ấy thực sự quá đói bụng rồi. Vậy nên cậu ấy ho nhẹ một tiếng, thử thu hút sự chú ý. Nhưng anh Khoát nhà cậu ấy cứ như điếc vậy, chẳng buồn liếc mắt nhìn cậu ấy một cái.

 

“Tôi đi mua chút đồ uống đã.” Cậu ấy chuẩn bị bỏ chạy.

 

Trần Khoát thản nhiên liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, không nói gì.

 

Chương Vận Nghi lập tức giơ tay lên, chỉ thiếu nước ngâm thơ ca ngợi lão Phì là một người tốt hiếm có khó tìm mà thôi. “Tớ tớ tớ! Tớ cũng muốn uống nữa! Mua giúp tớ một ly nhé!”

 

“…” Phí Thế Kiệt hỏi. “Cậu muốn uống gì?”

 

“Trà sữa khoai môn, thêm trân châu!”

 

Phí Thế Kiệt gật đầu cho có lệ, đứng dậy định rời đi.

 

Ai ngờ “phông nền” Đới Giai cũng đứng dậy theo. Trong lúc cậu ấy còn đang ngơ ngác, thì Đới Giai đã nhìn về phía Chương Vận Nghi, nhẹ giọng giải thích, “Tớ cũng đi.”

 

Phí Thế Kiệt: “???”

 

Cậu ấy còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đi được vài bước thì nhìn sang Đới Giai. “Chị Giai, cậu...”

 

Đới Giai bình tĩnh hỏi. “Chuyện gì thế?”

Loading...