Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:10:11
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô ấy thực sự không muốn tranh luận làm gì, chứ nếu quyết tranh cãi, chắc chắn cô ấy sẽ thắng. Bởi vì cô ấy có tận bốn nhân chứng cơ mà!
“Chị Giai, cậu đã đạp trúng mìn rồi đấy, cậu có biết không?” Chương Vận Nghi bật cười trước câu nói vừa rồi của Đới Giai, “Nếu cậu là con trai mà còn nói câu này với tớ, thì cậu tiêu đời rồi đấy.”
…
Những ngày đi học trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt một cái mà trời đã tối rồi.
Trần Khoát cầm theo hai phích nước, đến phòng lấy nước nóng. Anh xếp ở cuối hàng, chiều cao nổi bật giúp anh nhìn bao quát được cả hàng dài phía trước, nhưng sau vài lần quét mắt tìm kiếm, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Chương Vận Nghi đâu. Không biết là cô chưa đến, đã đi rồi hay hôm nay đơn giản là không đến nữa.
Anh suy nghĩ vẩn vơ.
Cảm thấy bản thân đúng là rảnh rỗi vô cùng mà.
Dòng người dần tiến lên phía trước, anh lại quay đầu nhìn về con đường dẫn đến đây. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, bóng cây lay động, cách đó một đoạn, anh thấy Chương Vận Nghi đang khoác tay Đới Giai đi tới. Trong lòng anh thả lỏng hẳn, thậm chí trước khi kịp nhận ra bản thân đang làm gì, thì anh đã nhấc chân rời khỏi hàng, nhường chỗ cho người phía sau rồi.
Cậu bạn đứng sau đang ngáp dài, thấy anh hành động như vậy thì sững người, bất ngờ đến mức nuốt cả một ngụm gió lạnh vào bụng.
Mặc dù không biết người này bị làm sao, nhưng cậu ấy vẫn lập tức bước lên phía trước, không cho Trần Khoát cơ hội đổi ý.
Trần Khoát ung dung bình thản mà bước xuống phía cuối hàng.
Hôm nay Chương Vận Nghi và Đới Giai chậm chạp, mất thêm chút trong ký túc xá, vừa đi vừa cười nói rôm rả. Khi sắp đến nơi, cô ngẩng đầu lên rồi nhanh chóng nhận ra Trần Khoát đang xếp hàng đợi. Với chiều cao của anh, đứng giữa đám đông đúng là nổi bật như hạc giữa bầy gà. Nhiều người cao thường hơi gù lưng, nhưng anh thì không hề, đứng thẳng tắp như cây tùng trong màn đêm, vô cùng nổi bật.
Cô kinh ngạc vui vẻ mà gọi lớn một tiếng: “Lớp trưởng!”
Nghe tiếng gọi, Trần Khoát quay đầu lại. Lúc đó anh đang bình thản nhàn nhã xem điện thoại, nhưng khi thấy là cô, dường như có chút bất ngờ: “Ừm, hai cậu cũng đi lấy nước nóng à?”
“Đúng rồi, trùng hợp ghê.”
Chương Vận Nghi khoác tay Đới Giai, bước tới đứng ngay phía sau Trần Khoát, liếc nhìn hai cái phích dưới chân anh rồi lập tức hiểu ra, trêu chọc: “Lớp trưởng, hôm nay là cậu thua oẳn tù tì hả?”
Đới Giai cũng mím môi cười nhẹ.
Nếu là Phí Thế Kiệt thì cô ấy còn có thể trêu chọc bọn họ quá trẻ con, nhưng vì đây là lớp trưởng nên tốt nhất vẫn nên im lặng thì hơn.
Bởi vì lớp trưởng lúc tâm trạng tệ thật sự rất đáng sợ. Ai từng chứng kiến một lần rồi thì chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy lần thứ hai đâu.
“… Cũng có thể coi là vậy.” Trong màn đêm yên tĩnh, giọng Trần Khoát có chút trầm thấp. Anh cũng không phủ nhận lời cô nói.
Chương Vận Nghi lập tức tranh thủ cơ hội tố cáo: “Hôm qua Phí Thế Kiệt nói cậu gian lận lúc chơi oẳn tù tì đấy!”
Trần Khoát cất điện thoại vào túi, mỉm cười nhạt nói: “Thật sao? Xem ra cậu ta đang ngứa đòn rồi, lát nữa về tôi sẽ xử lý cậu ta một trận.”
Chương Vận Nghi lén cười trộm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-83.html.]
Cô cảm thấy đôi khi lớp trưởng cũng khá hài hước, nhưng không phải kiểu hài hước lộ liễu, phô trương mà là kiểu tinh tế, thú vị.
TBC
Đới Giai nhón chân, thăm dò nhìn thoáng qua Chương Vận Nghi rồi lại liếc sang Trần Khoát, cả hai đều đang cười. Nhưng có ai có thể nói cho cô ấy biết, đoạn đối thoại này có gì buồn cười được không? Hay là tiêu chuẩn hài hước của cô ấy quá cao, nên không thể hòa hợp với tập thể được?
Đến lượt Trần Khoát lấy nước, anh chủ động xoay người, nhường cho Chương Vận Nghi và Đới Giai lấy trước.
Chương Vận Nghi sớm đã biết anh là người lịch sự, chu đáo. Đới Giai thì không quen lắm, dù gì thì cũng không thân thiết, nên vội vàng khách sáo nói: “Cảm ơn lớp trưởng nha.”
Trần Khoát không quá để ý mà đáp: “Chuyện nên làm thôi.”
Khi anh nói câu này, Chương Vận Nghi đang đưa thẻ cho bác bảo vệ nên không nghe thấy.
Mấy từ này rơi vào tai Đới Giai lại khiến cô ấy bất giác nhìn Trần Khoát thêm lần nữa. Chuyện nên làm? Sao lại là chuyện nên làm? Cảm giác có gì đó hơi kỳ lạ.
“Cẩn thận đấy.”
Trần Khoát dõi theo dòng nước sôi đang rót vào phích, thấy Chương Vận Nghi đứng hơi gần, không kìm được mà nhắc nhở một câu.
“Tớ biết rồi.” Chương Vận Nghi mỉm cười, đậy nắp phích lại rồi giục Đới Giai: “Chị Giai, đến lượt cậu rồi đấy.”
“Ồ ồ, tới ngay đây.” Đới Giai hoàn hồn lại, tạm thời gác lại những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, vội vàng bước lên lấy nước nóng.
Chương Vận Nghi lấy xong nước vẫn không rời đi ngay mà kéo Đới Giai đứng sang một bên đợi Trần Khoát. Chẳng bao lâu sau, ba người đã cùng nhau trở về ký túc xá. Nếu tối hôm qua Đới Giai còn góp chuyện thì hôm nay cô ấy lại hoàn toàn im lặng, trở thành một tấm phông nền hoàn hảo.
“Đêm nay cũng có sao kìa.” Chương Vận Nghi ngẩng đầu nhìn bầu trời, giọng đầy hứng thú, “Hình như tớ chưa bao giờ tìm thấy chòm sao Bắc Đẩu cả.”
Trần Khoát dừng bước chân lại, tìm một góc nhìn tốt không bị cây cối che khuất. Anh hơi cúi người, chỉ tay về phía bầu trời: “Kia kìa.”
“Đâu thế?”
Chương Vận Nghi nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, cố căng mắt ra nhưng vẫn chẳng thấy gì cả.
Cả hai người này đều không nhận ra, Đới Giai đã bị họ vô tình đẩy ra rìa, lặng lẽ đứng trong cơn gió lạnh, tay xách phích nước, cắn môi đầy cam chịu.
Trần Khoát kiên nhẫn chỉ trỏ, nhưng những ngôi sao trong thành thị lại không đủ sáng, khoảng cách lại quá xa nên rất khó nhìn rõ. Chương Vận Nghi chỉ có thể dán mắt theo ngón tay anh vẽ từng vòng tròn trên bầu trời, cuối cùng đành phải giả vờ phấn khích: “Nhìn thấy rồi! Thần kỳ thật đấy!”
Hết cách rồi, học sinh giỏi quá nghiêm túc tích cực.
Cô nghi ngờ nếu mình nói không thấy, anh sẽ chỉ tới sáng mất.
Lừa anh một chút chắc cũng không sao đâu.
Trần Khoát cảm thấy hài lòng mà mỉm cười: “Vậy là tốt rồi.”
Bên cạnh, Đới Giai thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nơi này lạnh như thế này, cuối cùng cũng ngắm sao xong rồi.