Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:09:58
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau tiết tự học buổi sáng, Chương Vận Nghi cùng Đới Giai ăn xong bát canh dê nóng hổi ở căng tin. Hai người không vội quay về lớp mà tranh thủ lúc tay chân còn ấm áp, đi dạo quanh tòa nhà giảng dạy. Với họ, ở thời điểm hiện tại, đây cũng được xem là một cách để nạp năng lượng.

 

Đi được một lúc, họ đã nghe thấy những tiếng reo hò từ xa vọng lại.

 

Chương Vận Nghi tò mò nhìn về phía đó, hóa ra là từ sân bóng rổ. Cô lập tức cảm thấy hứng thú, muốn kéo tay Đới Giai rủ đi xem náo nhiệt. “Tớ nghe chị Thi nói có một anh chàng lớp 10 đẹp trai hay chơi bóng lắm!”

 

Đới Giai cũng bó tay với cô bạn này, bĩu môi than thở: “Lớp 10 thôi mà, có gì hay ho đâu.”

 

Bây giờ nhìn học sinh lớp 10, cô ấy chỉ thấy toàn mấy đứa trẻ con.

 

“Đi xem đi! Xem một chút cũng đâu có mất tiền đâu!” Chương Vận Nghi vui vẻ kéo cô ấy chen vào đám đông. Nhưng thay vì thấy mấy em trai “tươi non mọng nước” mà Từ Thi Thi nhắc đến, thì người đầu tiên đập vào mắt cô lại là Trần Khoát đang mặc chiếc quần thể thao màu xám. Anh vừa ném bóng vào rổ, “cạch” một tiếng, ghi điểm.

 

“Không hổ danh là lớp trưởng!” Chương Vận Nghi chẳng tiếc lời khen ngợi, “Mắt nhìn người của Từ Thi Thi đúng là có vấn đề thật rồi, cậu có nhìn thấy ai đẹp trai không? Ngoại trừ lớp trưởng ra.”

 

Phóng mắt nhìn ra khắp sân, tất cả đều là nhân vật quần chúng A, B, C, D thôi. 

 

Đới Giai không nhịn được cười.

 

Hai người vẫn đang lặng lẽ thì thầm, còn Trần Khoát sau khi chạm tay ăn mừng với đồng đội thì vô tình quay đầu lại. Ánh mắt anh hơi khựng lại, sau khi vận động, nhịp tim cũng khó tránh khỏi mà tăng nhanh hơn, anh hạ giọng nói với đồng đội: “Tôi đi nghỉ chút.”

 

Nói xong, anh cầm chai nước khoáng đã cạn từ lâu, sải bước đến chỗ Chương Vận Nghi.

 

Người đến xem bóng không quá đông nhưng cũng chẳng ít, không nhiều người để ý đến họ.

 

Chương Vận Nghi thấy anh vừa ổn định hơi thở đã lập tức định uống nước, nhưng chuyện dở khóc dở cười lại xảy ra, có lẽ trong chai chỉ còn vài giọt. Cô tiện tay lấy chai nước mới mua, hào sảng đưa cho anh: “Tớ chưa mở chai này đâu, cậu uống đi.”

 

Trần Khoát chẳng hề khách sáo chút nào, rất tự nhiên mà nhận lấy, nhẹ nhàng vặn nắp chai ra rồi ngửa đầu uống vài ngụm. Yết hầu anh chuyển động, làm dịu cơn khát trong cổ họng. Sau đó, anh hỏi cô: “Vậy cậu uống gì? Lát nữa tôi đi mua, nước chanh hay gì khác?”

 

“Không cần đâu.” Chương Vận Nghi lắc đầu, “Lạnh quá, chắc tớ đi lấy nước nóng uống thôi.”

 

“Được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-82.html.]

 

Còn chưa nói được mấy câu, trên sân đã có người gọi: “Anh Khoát, lên sân đi!”

 

Chương Vận Nghi không thấy được anh chàng đẹp trai nào nên cũng mất hứng xem bóng, bèn nói: “Lớp trưởng, cậu mau lên sân đi, bọn tớ cũng sắp về lớp rồi.”

 

“Ừ.” Trần Khoát nhìn cô một cái, khẽ gật đầu rồi quay lại sân bóng. Anh cẩn thận đặt chai nước bên cạnh chiếc áo khoác dày của mình, còn dùng tay áo che lên như sợ có ai vô tình đá trúng vậy.

 

Chương Vận Nghi cùng Đới Giai len ra khỏi đám đông, thời gian vẫn còn sớm nên cứ chầm chậm đi về phía tòa nhà giảng dạy. Tháng 12, cảnh vật xung quanh trông xác xơ thấy rõ, nhưng sự trẻ trung và nhiệt huyết của học sinh vẫn khiến khuôn viên trường thêm phần sinh động. Chương Vận Nghi đang ngân nga theo bài hát phát trên loa: “Mập mờ khiến người ta chịu đủ ấm ức, chẳng tìm ra bằng chứng của tình yêu ~”

 

Dạo này, các bạn học đáng yêu trong trường rất thích trò đặt bài hát ẩn danh tặng nhau.

 

Chắc gần đây có người thất tình hay buồn bã gì đó, vì trên loa toàn phát những bài hát sầu bi thương cảm.

 

Bỗng nhiên, một giọng nữ nhẹ nhàng bên cạnh đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Trước đây không nhận ra, lớp trưởng là người nhiệt tình như vậy đấy.”

 

“Hửm?” Chương Vận Nghi nghiêng đầu nhìn Đới Giai, cười đáp: “Đúng không! Không chỉ mỗi cậu đâu, trước đây tớ cũng không nhận ra!”

 

“Không nhận ra cũng là bình thường thôi.” Đới Giai nói, “Lớp trưởng rất ít khi giao du với con gái chúng ta, lại còn ít nói. Tớ nhớ hồi trước cậu bảo cậu ấy là người kiệm lời, còn thấy Thành Nham đẹp trai hơn cậu ấy nữa cơ mà.”

TBC

 

“Thành Nham?”

 

Trong mắt người khác, Thành Nham chuyển về hộ khẩu gốc sau kỳ thi cuối học kỳ hai lớp 11, nên hình ảnh còn lưu lại trong trí nhớ của họ là gương mặt vừa ngông cuồng vừa điển trai của cậu thiếu niên mười bảy tuổi.

 

Nhưng với Chương Vận Nghi mà nói, lần cuối cô gặp Thành Nham lại là năm cô hai mươi bảy tuổi, là một anh chàng đeo tạp dề, cầm chảo và sạn trên tay, đứng xin Chu An Kỳ cho tăng thêm 200 tệ tiền tiêu vặt mỗi tháng.

 

Quan trọng nhất chính là, cậu ấy vẫn cứ gọi “Kỳ Bảo, Kỳ Bảo”, sến súa đến mức nổi hết cả da gà.

 

Hôm đó, hai vợ chồng này tổ chức tiệc ấm cúng, mời một vài người bạn học cũ, nhưng chẳng ai ăn được bao nhiêu, thật sự là không nuốt trôi.

 

Tóm lại là, Chương Vận Nghi tuyệt đối không chịu thừa nhận mình đã từng nói câu đó. Đây rõ ràng là vu oan mà. Cô nghiêm túc phản bác: “Không thể nào, không đời nào tớ lại có thể nói ra câu đổi trắng thay đen như thế. Nếu bảo bỏ phiếu xem Thành Nham và lớp trưởng ai đẹp trai hơn, chẳng cần suy nghĩ một giây nào tớ cũng có thể lập tức bỏ phiếu cho lớp trưởng. Chị Giai, chắc chắn là cậu đã nghe nhầm rồi, hoàn toàn nghe nhầm!”

 

Đới Giai nhìn cô, vẻ mặt như định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng đành phải nhún nhường: “Được rồi, được rồi, được rồi, là tớ nghe nhầm, được chưa?”

Loading...