Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 81

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:09:32
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ ngay cả anh cũng thấy lý do này vô cùng buồn cười. Hai người nhìn nhau một giây rồi bật cười.

 

Cô gái tóc ngắn đang học từ vựng gần đó nghe thấy tiếng cười vui vẻ vang lên, hoài nghi nhìn sang mấy lần. Đen đủi thật! Sao lại đụng trúng một cặp đôi vậy trời!!

 

-

 

Ngoài việc thời tiết ngày càng lạnh ra, thì Chương Vận Nghi cảm thấy dù là việc học hay cuộc sống của mình cũng đang dần đi vào guồng. Những kiến thức thầy cô giảng trên lớp, cô cơ bản đều có thể theo kịp. Dù chưa đạt đến đỉnh cao trí tuệ như kiếp trước, nhưng cô tin rằng nếu giữ vững phong độ này, thì ngày đó cũng không còn xa nữa. Đúng là đáng mừng mà!

 

Hôm nay sau tiết tự học buổi tối, Chương Vận Nghi thay bộ đồ ngủ lông xù, cùng Đới Giai xách ấm nước đi lấy nước sôi, chống chọi với cơn gió lạnh.

 

Phòng lấy nước nóng chật kín học sinh.

 

Hàng người xếp dài đến tận ngoài cửa, Đới Giai xoay người tám chuyện với Chương Vận Nghi, thỉnh thoảng lại vươn tay véo véo tai thỏ trên bộ đồ ngủ của cô. Hai người đang trò chuyện rôm rả thì bỗng có một giọng nói thở hồng hộc vang lên từ phía sau: “Đúng là hai cậu thật à!”

 

Chương Vận Nghi quay đầu lại, là Phí Thế Kiệt đang thở d ốc, tay xách hai bình nước nóng, trông khá chật vật.

 

“Nhanh lên! Nhanh lên!!” Đới Giai vội vàng thúc giục cậu ấy.

 

Thấy chỉ còn vài bước nữa thôi, Phí Thế Kiệt dốc hết sức lực, lao lên trước một nam sinh khác, thành công đứng ngay sau Chương Vận Nghi. Vào cái mùa chỉ có thể dựa vào ý chí để giữ ấm này, lấy được nước sớm một phút cũng là kiếm lời rồi.

 

Phí Thế Kiệt mừng rỡ. “Ồ yeah!!!”

 

Thắng rồi!

 

Bởi vì Phí Thế Kiệt và Trần Khoát lúc nào cũng như hình với bóng, nên Chương Vận Nghi theo thói quen mà ngó ra phía sau cậu ấy, không thấy bóng dáng quen thuộc thì lập tức lấy làm lạ. Hai người này mà không phải có dáng người khác nhau thì quan hệ đã tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần luôn rồi, sao hôm nay cậu ấy lại lẻ loi một mình thế này?

 

Lúc ban đầu Phí Thế Kiệt còn không hiểu cô đang nhìn gì, cũng tò mò ngoái lại theo. Cơn gió lạnh táp vào mặt khiến cậu ấy rùng mình một cái, bỗng dưng hiểu ra. Cậu ấy nhếch mép cười gian: “Chương Vận Nghi, tìm cái gì đấy?”

 

“Không thấy lớp trưởng đâu cả.” Chương Vận Nghi hỏi, “Cậu ấy không đến à?”

 

“Không có đâu, cậu ấy lười c.h.ế.t đi được.” Phí Thế Kiệt giơ hai bình nước nóng lên khoe, “Thấy tôi đối xử với cậu ấy tốt chưa? Tôi còn đi lấy nước nóng hộ nữa cơ nè.”

 

Tình cảm cha con này, đủ để trời đất cảm động rồi.

TBC

 

Không có cậu ấy, cái tên nhãi con kia còn trông mong ai sẽ đi lấy nước nóng cho vào cái đêm lạnh thế này chứ!

 

Đới Giai thân với cậu ấy hơn, vừa nhìn đã vạch trần cậu ấy: “Bớt đi, chắc chắn là có lý do!”

 

Chương Vận Nghi cũng gật gù tán đồng: “Còn nói lớp trưởng lười nữa, nhìn thế nào cũng thấy cậu ấy cũng siêng hơn cậu mà?”

 

Cái bộ dạng bảo vệ này, người anh em của mình đúng là có phúc mà, Phí Thế Kiệt vui vẻ hí hửng mà nghĩ, nhưng cũng không phản bác lời này, thành thật thú nhận: “Bọn tôi oẳn tù tì, cậu ấy gian lận, chơi tiểu xảo, thắng hiểm thôi.”

 

Đới Giai bình luận sắc bén: “Mấy đứa con trai bọn cậu đúng là trẻ con mà!”

 

Mấy trò như oẳn tù tì này, cô ấy đã bỏ chơi từ hồi cấp hai rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-81.html.]

Chương Vận Nghi cũng định hùa theo một câu trẻ con, nhưng đã kịp nhớ ra câu nói của Đới Giai có chữ “bọn cậu”, thôi thì bỏ qua vậy, không nên bóc phốt ông chủ trước mặt bạn thân của ông chủ.

 

Có thêm một người, cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi hơn hẳn, chủ yếu là Chương Vận Nghi và Phí Thế Kiệt thi nhau chê bai lãnh đạo nhà trường nhỏ nhen, đến cái máy sưởi cũng không chịu lắp cho học sinh. Đới Giai thì thỉnh thoảng nhắc họ nhỏ giọng lại, coi chừng trong hàng có kẻ chuyên đi mách lẻo thì chết.

 

Chương Vận Nghi đúng tình hợp lý nói: “Mách thì mách thôi, Phí Thế Kiệt tôi lại còn phải sợ chắc?”

 

Phí Thế Kiệt: “?? Đệt!”

 

Cậu ấy dở khóc dở cười, Chương Vận Nghi này đúng là thú vị thật, bảo sao anh Khoát nhà cậu ấy lại bị cô làm cho rung động.

 

Nhân viên trông coi phòng nước sôi làm việc rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt họ, nước nóng được rót đầy bình, cảm giác hạnh phúc cũng tràn trề.

 

Phí Thế Kiệt là người rất hoạt bát, cũng rất vui tính, trên đường về ký túc xá cậu ấy kể chuyện hài liên tục, cả đoạn đường toàn là tiếng cười. Đến ngã rẽ, cậu ấy chào tạm biệt hai cô gái rồi hớn hở chạy về ký túc xá nam. Có vẻ như tâm trạng đang vui, nên chạy một hơi lên tầng năm cũng không thấy mệt, vừa vào phòng đã hào hứng hỏi: “Anh Khoát đâu rồi?”

 

Chu Thông đang ăn mì tôm, không buồn ngẩng đầu lên: “Phòng 508 lại cãi nhau, cậu ấy đã qua đó dẹp loạn rồi.”

 

Phí Thế Kiệt thở dài: “Đây nào phải anh Khoát, rõ là anh Gạch mà...”

 

Một viên gạch của lớp 3, chỗ nào cần là chỗ đó có mặt. Nhưng ai bảo anh làm lớp trưởng chứ, không quản là không được.

 

“Không được, tôi phải đi tìm cậu ấy đây.” Cậu ấy đặt bình nước xuống, xoay người chạy ra ngoài, chưa kịp đến phòng 508 đã thấy Trần Khoát quay về. Cậu ấy vội kéo anh lại: “Đúng lúc lắm, tôi có tin tức tốt siêu to khổng lồ muốn nói cho cậu đây!”

 

Trần Khoát nhướng mày: “Lấy nước xong rồi à?”

 

Còn về “tin tức tốt” trong miệng Phí Thế Kiệt, anh căn bản là chẳng buồn tin chút nào.

 

“Cậu bất hiếu với tôi, ông trời đều có thể nhìn thấy cả.” Anh còn chưa nhắc đến chuyện nước sôi thì thôi, nhắc đến nước là Phí Thế Kiệt lại muốn cười sặc, đắc ý nói: “Cậu xem, cậu thắng oẳn tù tì nên bỏ lỡ cơ hội rồi, biết là cơ hội gì không? Cơ hội tình cờ gặp Chương Vận Nghi, tâm sự, đi dạo đó!”

 

Trần Khoát hơi khựng lại, “Ý cậu là gì, nói rõ ra xem nào.”

 

“Tôi gặp cậu ấy và Đới Giai khi đi lấy nước.” Phí Thế Kiệt cười khoái chí, “Có thấy hối hận vì gian lận không?”

 

Trần Khoát lười mắng cậu ấy bị thần kinh, ai lại gian lận lúc chơi oẳn tù tì chứ, anh quan tâm chuyện khác hơn: “Cậu nói tin tốt là gì cơ?”

 

Phí Thế Kiệt đã sớm không nhịn cười nổi, gần đây cậu ấy cứ có cảm giác vui vẻ kích động còn hơn là chính mình theo đuổi được người trong lòng, giữa trời đông lạnh giá mà trái tim lại rạo rực, còn cảm thấy hạnh phúc thay cho anh bạn thân: “Lúc tôi gặp Chương Vận Nghi, cậu đoán xem phản ứng đầu tiên của cậu ấy là gì? Cậu ấy đang tìm cậu đó, không thấy cậu còn có vẻ thất vọng nữa. Còn hỏi tôi sao cậu lại không đi —”

 

“Cho nên,” Phí Thế Kiệt hạ giọng kết luận, “Dựa vào sự quan sát kỹ lưỡng của tôi trong thời gian qua, tôi cảm thấy chắc hắn là cậu ấy cũng có ý đó với cậu!”

 

Cái này còn không phải tin tốt trời ban sao?

 

Không phải yêu đơn phương, người mình thích có khả năng rất lớn cũng thích mình, trên đời có gì hạnh phúc hơn nữa chứ?

 

Trần Khoát thoáng sững lại vài giây, ngay sau đó vẻ mặt lại khôi phục như bình thường, liếc mắt nhìn cậu ấy một cái: “Cậu rảnh quá rồi đấy.”

 

Phí Thế Kiệt: “??”

 

Thằng nhóc này, nếu cậu có giỏi thì khi nói câu này đừng có cười nữa đi!

Loading...