Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 79

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:09:06
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Khoát liếc cậu ấy một cái, hoàn toàn không động đậy: “Thần kinh.”

 

Giao báo tuần đâu phải việc của anh, anh không đi.

 

“Được thôi.” Phí Thế Kiệt quá hiểu cách trị thằng nhóc này. “Cậu không đi hả? Ok, tôi đi, nếu tôi có gặp Chương Vận Nghi thì sẽ an ủi cậu ấy luôn.”

 

Trần Khoát im lặng nhìn cậu ấy, ánh mắt hai người đối chọi, tóe lửa khắp nơi.

 

TBC

Phí Thế Kiệt thấy anh đứng dậy ôm lấy xấp báo, trong lòng cười không khép miệng được. May mà trong lớp ai nấy đều hoặc gật gù buồn ngủ, hoặc là đang gục mặt xuống bàn học bài, chẳng ai phát hiện hôm nay người đi giao báo tuần lại là Trần Khoát.

 

Buổi tự học sáng sớm trong tòa nhà dạy học vẫn náo nhiệt như mọi khi, nhưng hành lang thì chẳng có mấy người. Văn phòng giáo viên càng ngày càng gần, bước chân Trần Khoát cũng càng ngày càng chậm lại. Bất chợt anh lại tự hỏi, anh thực sự muốn nhìn thấy cảnh cô bị cô giáo phê bình sao? Cô có bằng lòng bị người khác nhìn thấy không?

 

Anh ngập ngừng, dừng bước chân lại.

 

Ngay lúc buổi tự học sắp kết thúc, cuối cùng Chương Vận Nghi cũng được cô Triệu đặc xá tha cho. Cô hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi văn phòng, còn chu đáo đóng cửa lại. Cánh cửa vừa khép lại, vẻ nghiêm túc trên mặt cô đã lập tức biến mất, nhún vai bất lực nhưng cũng vô cùng nhẹ nhõm.

 

Dù sao thì mặc kệ ai nói gì đi nữa, cô vẫn cảm thấy mình làm bài rất tốt, rất xuất sắc, không chấp nhận phản bác.

 

Mặt trời đã xuyên qua tầng mây, sương mù tan dần.

 

Cô bước được mấy bước, lập tức nhìn thấy Trần Khoát đang đứng tựa vào lan can, lặng lẽ nhìn ra xa. Ánh nắng ban mai phủ lên người anh một lớp ánh sáng ấm áp. Cô đang định gọi anh, nhưng lại nhanh chóng bịt miệng lại, nảy ra ý định trêu chọc anh. Cô cố tình bước thật nhẹ, cúi thấp người, khẽ khàng tiếp cận từ phía sau, rồi nghiêm giọng nói: “Cướp đây, không được động đậy!”

 

Để lại tiền, để lại cả chỉ số thông minh và điểm số nữa.

 

Trần Khoát quả thật là đã bị cô dọa, nhưng nhận ra giọng cô, anh chỉ biết dở khóc dở cười.

 

Cô bước đến cạnh anh, lúc này mới phát hiện anh đang ôm một xấp báo tuần, lập tức vỡ lẽ ra: “Cậu mang đồ tới cho giáo viên à?”

 

“Ừ.” Anh gật đầu. “Lớp học bí bách quá, ra đây hít thở không khí một chút, lát nữa sẽ mang vào.”

 

Chương Vận Nghi hoàn toàn hiểu cảm giác đó.

 

Trong lớp ngồi chen chúc bao nhiêu người, có người còn lén ăn sáng, trời lại lạnh, bạn học ngồi cạnh cửa sổ cũng không phải kiểu người thích hy sinh vì tập thể, tất nhiên là cửa sổ sẽ bị đóng kín mít, không khí bí bách là điều dễ hiểu thôi.

 

“Thế còn cậu thì sao?” Anh làm như vô tình mà hỏi cô. “Cô giáo gọi cậu ra là có chuyện gì khác à?”

 

“Đương nhiên là về điểm số rồi.” Chương Vận Nghi cũng không hề giấu giếm. “Sau đó tôi còn ký một tờ giấy sinh tử, à không đúng, giấy cam kết nữa.”

 

Nhắc đến chuyện này, cô lại cảm thấy không cam lòng.

 

Cô phát hiện ra rồi, cô đã bị cô Triệu nhắm trúng rồi.

 

Lần này cò kè mặc cả mãi, cô cam đoan với cô giáo rằng kỳ thi tháng sau sẽ cố gắng tiến lên thêm hai, ba bậc. Nhưng cô Triệu còn tham vọng hơn cô, bảo cô quay lại vị trí thứ 17 của học kỳ trước. Cô suýt nữa đã buột miệng nói thằng, hay là cô giáo cứ trực tiếp “xử tử” em luôn đi cho rồi, vậy thì cả hai chúng ta đều có thể nhẹ nhõm.

 

Trần Khoát nhìn cô, định nói lời động viên, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Chương Vận Nghi đã nhoẻn miệng cười rạng rỡ: “Lần sau tớ chắc chắn sẽ tiến bộ hơn!”

 

“Sẽ mà.” Anh đáp.

 

Chương Vận Nghi thấy anh còn phải đi vào văn phòng, nên cũng không nán lại trò chuyện linh tinh quá lâu, vẫy tay chào rồi tung tăng bước đi.

 

Trần Khoát đứng đó một lát, rồi thu lại tinh thần, tiếp tục vào văn phòng giáo viên. Cuộc gặp gỡ tình cờ này, cả hai đều không nhắc đến, nhưng nó lại như một đoạn giai điệu nào đó trong một bản nhạc, nhẹ nhàng vang lên giữa khuôn viên trường học.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-79.html.]

-

 

Có chuyên gia nói năm nay sẽ là một mùa đông ấm áp. Bị cái lạnh buốt sáng sớm tát vào mặt, Chương Vận Nghi khinh bỉ cười khẩy trong lòng, mấy ông chuyên gia chó má đó toàn nói vớ nói vẩn, cô mới là chuyên gia thật sự đây này.

 

Cô đứng ngáp dài trên ban công, vừa đánh răng vừa mơ màng, đến mức suýt thì nôn khan mới chịu súc miệng. Bình nước nóng trong ký túc xá sáng sớm gần như vô dụng, nước nóng nhỏ giọt như có như không, mà cô lại là người dậy sớm nhất phòng 602, dù thế nào thì cũng không hưởng được chút ấm áp nào. Lạnh đến mức cả người run lên cầm cập.

 

Khi cô cầm ô bước xuống bậc thang ký túc xá, theo thói quen, cô liếc về phía khu ký túc xá nam sinh, đang thắc mắc thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng mặc gần như là một cây đen lọt vào tầm mắt. Giữa làn mưa lất phất mờ ảo, dù không nhìn rõ đường nét gương mặt của người đó, nhưng  cô vẫn nhận ra ngay, đó chính là Trần Khoát.

 

Anh không mang ô.

 

Chỉ mấy bước chân đã tiến đến trước mặt cô, những sợi tóc rối khẽ vương hạt mưa, nhưng trông anh chẳng hề nhếch nhác chút nào.

 

Chương Vận Nghi ngẩn ra một giây, rồi vội vàng nâng cao ô che cho anh. Cô thoáng nhìn thấy trên sống mũi cao thẳng của anh đọng lại vài giọt nước, lập tức hỏi: “Lớp trưởng, cậu không mang ô à?”

 

“Quên mất.”

 

Thật ra không phải là quên, mà anh vốn dĩ chẳng có ý định mang. Trong mắt Trần Khoát, chút mưa lất phất thế này chẳng khác gì không mưa, mang ô bất tiện, che ô còn phiền hơn.

 

Anh vốn định chạy một mạch đến nhà ăn, không ngờ lại chạm mặt cô, càng không ngờ rằng —

 

Anh khẽ nâng mắt lên, nhìn chiếc ô trong suốt kia. Lại càng không ngờ, cô lại giúp anh che mưa.

 

Chương Vận Nghi bất lực thở dài: “Bây giờ đâu phải mùa hè, trời đã vào thu rồi, thêm một cơn mưa là lạnh thêm một bậc, không đùa được đâu.”

 

Đặc biệt là khi đang giữa cuối thu, nếu tóc và quần áo bị ướt thì sẽ chỉ có thể dựa vào nhiệt độ cơ thể để hong khô. Gặp xui thì cảm cúm tìm đến ngay, trong giai đoạn cuối cấp mấu chốt này mà bị bệnh thì phiền phức lắm…

 

Còn cô thì khác, cô rất biết chăm sóc yêu thương bản thân mình, ba bữa ăn đều đặn, uống nước cũng đủ tiêu chuẩn. Chắc chắn cô sẽ là người đầu tiên trong lớp 3 mặc quần giữ nhiệt.

 

“Lần sau tôi sẽ chú ý.” Anh đáp: “Cậu đang định ra sân thể dục à?”

 

Chương Vận Nghi lắc đầu: “Mưa thế này tớ không đi đâu, tớ đang định đến căng tin, tiện thể đưa cậu đi cùng luôn.”

 

Trần Khoát lại liếc nhìn chiếc ô này.

 

Anh không nghĩ đây là lần đầu tiên mình thấy loại ô kỳ lạ như thế này, nhưng trước giờ chưa từng để tâm. “Không cần đâu, cậu cứ che đi.”

 

Nói rồi, anh lại lùi sang bên một bước, một bên vai đã hứng mưa.

 

Chiếc ô này không lớn, anh lại cao, vai rộng, chen vào sẽ chiếm mất không gian của cô, khiến quần áo cô có thể bị ướt.

 

Nhưng không ngờ, anh lùi một bước, cô lại cố chấp tiến đến gần anh một bước.

 

“Như vậy sao được chứ.” Cô vô cùng kiên quyết, biết anh chỉ đang khách sáo với mình, nhưng thực sự không cần thiết. “Lớp trưởng, cậu đã quên lần trước cậu bị cảm rồi à?”

 

Cho dù sức khỏe có tốt đến đâu, thì cũng không thể tùy tiện như vậy được.

 

Nghe cô nhắc đến chuyện đó, giữa hàng mày của Trần Khoát thoáng qua chút mất tự nhiên và ngượng ngùng. Trong thâm tâm, anh chỉ mong cả thế giới này đừng ai nhớ đến mấy chuyện ngớ ngẩn mà mình đã làm hồi đó.

 

“Mấy ngày đó cậu cứ đeo khẩu trang suốt ngày, tớ nhìn mà còn thấy khó chịu thay.” Chương Vận Nghi biết đeo khẩu trang cả ngày mệt mỏi thế nào. Không chỉ bí bách, khó thở, mà hai bên tai còn bị dây khẩu trang siết đến đau nhức nữa.

 

Trần Khoát nghe vậy, cơ thể hơi cứng lại.

 

Anh nhìn cô, không từ chối nữa. Mưa đã bắt đầu rơi nặng hạt hơn, rơi xuống chiếc ô phát ra tiếng kêu lộp bộp.

Loading...