Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 78
Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:08:53
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi bảng điểm vừa được công bố, thì có người vui cũng có kẻ buồn.
Đối với Chương Vận Nghi, ăn Tết cũng cũng chỉ đến thế mà thôi. Sự phấn khích ấy cứ kéo dài đến tận buổi tự học sáng hôm sau. Buổi sáng, cô thậm chí còn không cần đến báo thức, đã tự tỉnh dậy sớm hơn hẳn. Vừa mở mắt ra, nghĩ đến việc mình đứng hạng 24, cô đã lập tức nhìn chằm chằm lên trần nhà, lặng lẽ cười ngây ngô với trần nhà.
Cô không dám phát ra tiếng, sợ đánh thức các bạn cùng phòng yêu dấu đang ngủ say.
Khi rời khỏi ký túc xá, cô nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Trần Khoát đâu. Trong lúc còn đang thắc mắc, cô lấy điện thoại ra xem giờ, sau đó lại không nhịn được mà bật cười. Đây đúng là một ngày đáng ghi vào lịch sử, bởi vì cô thực sự đã ra ngoài trước 6 giờ sáng.
Điều này đồng nghĩa với việc cô có thêm năm phút để nhớ thêm một công thức, ôn lại thêm một bài văn cổ.
Nghĩ đến đây, cô lập tức phấn khích chạy ngay ra sân thể dục.
Quả nhiên, ngoài cô ra thì không có một ai cả. Đứng giữa không gian trống trải, cô hít một hơi thật sâu rồi hét lên vài tiếng, quên mất cả trời lạnh. Dòng m.á.u trong người như đang sục sôi, cô bỗng cảm thấy hóa ra mình cũng có thể giỏi giang đến thế này đây.
Chương Vận Nghi cảm giác bản thân đang tràn đầy năng lượng không dùng hết.
Cô đi bộ vài vòng quanh sân thể dục, tay chân đã ấm dần lên, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn. Sau đó, cô hưng phấn chạy thẳng đến khu giảng đường. Trên hành lang, cô trông thấy Trần Khoát đang ăn trứng gà. Ngay lập tức, cô chạy lạch bạch về phía anh. Khi còn cách anh một đoạn, anh đã quay đầu lại, qua lớp sương mù của buổi sáng mùa thu, ánh mắt anh rơi xuống người cô.
“Lớp trưởng!”
Chương Vận Nghi cứ cảm thấy sáng nay còn chuyện gì đó quan trọng chưa làm, nhìn thấy anh, cô mới sực nhớ ra. “Chào buổi sáng nha ~”
Chính là chuyện này đây.
Dạo trước, gần như sáng nào cô cũng gặp anh rồi chào buổi sáng với nhau. Không nói câu này với anh cứ có cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó.
Trần Khoát nuốt miếng trứng gà trong miệng xuống rồi khẽ gật đầu: “Chào buổi sáng.”
TBC
Anh còn chưa kịp hỏi cô mấy giờ cô ra ngoài thì cô đã tươi cười giải thích: “Hôm nay tớ không cần đồng hồ báo thức luôn đó, 5 giờ rưỡi là đã tự nhiên tỉnh rồi. Lúc tớ đi xuống, dưới tầng chẳng có ai cả, cũng không thấy cậu đâu.”
“Sao lại dậy sớm thế?” Anh hỏi, “Từ giờ ngày nào cũng 5 giờ rưỡi dậy à?”
“Làm gì có chuyện đó!”
Chương Vận Nghi quá hiểu rõ bản thân mình. Hôm nay là trường hợp đặc biệt, sáng mai cô nhất định sẽ trở lại trạng thái bình thường. Không có báo thức thì không bao giờ tỉnh, mà kể cả báo thức reo thì cô cũng sẽ lăn lộn trên giường thêm vài phút nữa. Tinh thần quyết chí tự cường, xác c.h.ế.t vùng dậy thế này, thường thì không kéo dài quá 24 giờ đâu.
Trần Khoát cũng đoán được: “Bình thường mà, trời lạnh thì ai mà chẳng muốn ngủ nướng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-78.html.]
“Cậu cũng nghĩ như vậy à?” Cô ngạc nhiên hỏi, thành thật mà nói, cô cứ nghĩ anh là kiểu người không cần ngủ cũng được ấy chứ.
“Tất nhiên.” Anh cũng là con người, cũng yêu thích sự ấm áp mà.
Nói đến đây, câu chuyện giữa họ cũng tạm dừng, bởi vì chuông vào lớp đã vang lên. Trần Khoát nhanh chóng uống vài ngụm sữa rồi theo dòng học sinh vào lớp.
Không lâu sau, cô Triệu đã vừa ngáp dài vừa bước vào lớp học. Trước và sau kỳ thi, chẳng ai dám mạo hiểm đi học muộn cả, cả lớp đều ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, trông chẳng khác gì một bầy chim cút non cả.
Cô Triệu vặn nắp bình giữ nhiệt ra, uống vài ngụm nước cho đỡ khô họng, sau đó thong thả đi vòng quanh lớp. Khi đến gần bàn Chương Vận Nghi, nghe thấy cô đang đọc bài bằng giọng điệu đầy khí thế, cô Triệu gõ nhẹ lên bàn cô rồi nói: “Theo cô lên văn phòng một chuyến.”
Chương Vận Nghi chớp mắt đầy mơ hồ. Sao lại gọi cô nữa rồi? Chẳng phải cô đã đứng thứ 24 rồi sao?
Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng chẳng thể làm gì khác cả, chỉ có thể cùng các bạn khác trong lớp nhìn theo bóng lưng Chương Vận Nghi, đầy thương cảm mà nhìn cô lặng lẽ theo sau cô Triệu ra khỏi lớp.
...
Phí Thế Kiệt nhìn theo hướng Trần Khoát đang nhìn, nhưng ngoài hành lang lớp học đã không còn ai cả. Thế mà thằng nhóc này vẫn đang dõi theo.
Cậu ấy rút bảng điểm ra từ giá sách, lẩm bẩm nói: “Chương Vận Nghi lần này làm bài cũng ổn đấy chứ.”
So với lần trước thì đúng là khá hơn nhiều, lần trước mới thực sự là thảm không nỡ nhìn.
Trần Khoát không lên tiếng, nhưng rõ ràng là tâm trí anh đã bay đi đâu mất rồi.
Phí Thế Kiệt nghe thấy giọng của Tôn Khải Toàn, quay đầu nhìn qua, hóa ra là đang thu báo tuần, bỗng dưng cậu ấy lại nảy ra một ý tưởng táo bạo, lập tức rít lên mấy tiếng với Tôn Khải Toàn.
Tôn Khải Toàn cau mày nghi hoặc: “Gọi tôi hả?”
“Chứ còn ai nữa.” Phí Thế Kiệt ngoắc tay ra hiệu. “Anh Tôn, báo tuần này cậu định mang qua cho giáo viên Tiếng Anh phải không?”
“… Đúng vậy.”
Phí Thế Kiệt nói tiếp: “Đưa đây, để tôi giúp cậu, tiện thể tôi cũng đi vệ sinh luôn.”
Mặc dù Tôn Khải Toàn không biết dây thần kinh nào của cậu ấy có vấn đề, nhưng cậu ấy có thể đẩy việc cho người khác thì còn gì bằng, lập tức giao cả xấp báo dày cộp sang: “Anh Phí, cảm ơn nhé!”
Đợi đến khi không còn ai chú ý đến bọn họ nữa, Phí Thế Kiệt mới dùng khuỷu tay huých Trần Khoát đang nhàm chán mà quay bút một cái, hạ giọng nói: “Báo tuần đây, cậu đi giao đi, phòng giáo viên Tiếng Anh ngay bên cạnh văn phòng của cô Triệu đấy.”