Trần Khoát sợ cái miệng không biết kiềm chế của Phí Thế Kiệt sẽ bị người khác nghe thấy, nên lập tức kéo cậu ấy ra một bên, trực tiếp dùng vũ lực trấn áp.
Hai người lại tiếp tục đùa giỡn vật lộn.
Chương Vận Nghi chọn xong đồ uống, đứng cách đó không xa, nhìn hai tên con trai túm lấy nhau thượng cẳng chân hạ cẳng tay mà cảm thán không thôi. Dù có đầu óc thông minh đến đâu, thì con trai ở cái tuổi mười bảy mười tám này vẫn quá ư là trẻ con.
Cô hắng hắng giọng, cất cao tiếng nhắc nhở bọn họ: “Lớp trưởng, tớ đã chọn xong rồi nè.”
Trần Khoát lập tức thu cái chân đang định đá ra về, đứng thẳng người như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thuận tiện dùng ánh mắt cảnh cáo Phí Thế Kiệt rằng trận này tạm thời dừng lại, lát nữa rồi đánh tiếp. Bạn bè tốt chính là thế đấy, tuyệt đối không bao giờ để anh em mất mặt trước cô gái mà cậu ấy có thiện cảm, còn phải giúp cậu ấy giữ thể diện nữa chứ.
Phí Thế Kiệt cũng đứng ngay ngắn lại.
Hai người một trước một sau đi về phía Chương Vận Nghi.
Trần Khoát định hỏi cô chọn gì, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống, anh thấy cô đang cầm trên tay một hộp sữa, chính là loại sữa mà anh hay uống. Khoảnh khắc đó, dường như có gì đó đập mạnh vào tim anh, khiến anh thoáng sững người.
Tháng 11 ở Giang Châu, đã chính thức bước vào cuối thu.
Nhiệt độ không khí giảm xuống, Chương Vận Nghi không còn hứng thú với đồ uống lạnh nữa. Cô đứng trước quầy hàng, do dự hồi lâu, cuối cùng không chọn nước chanh cũng chẳng chọn Mirinda, mà lấy một hộp sữa. Cô đúng là quá thông minh, có thể dùng sữa để pha cà phê hòa tan, thế là có ngay một ly latte.
Đúng lúc cô cũng uống chán loại cà phê hòa tan kia rồi, đổi vị chút xem sao.
“Lấy cái này đi.” Chương Vận Nghi lắc lắc hộp sữa trong tay.
Dường như lúc này Trần Khoát mới hoàn toàn hoàn hồn, phản ứng cũng chậm một nhịp: “... Được rồi. Có muốn lấy thêm ít đồ ăn vặt không?”
“Không cần.”
“Tôi cần!”
Chương Vận Nghi và Phí Thế Kiệt đồng thanh nói.
TBC
Mí mắt Trần Khoát giật giật, lén lút liếc sang nhìn Phí Thế Kiệt. Nhưng đối phương hoàn toàn không bị ánh mắt uy h.i.ế.p của anh làm ảnh hưởng. Sao nào, mua cho cô gái cậu thích thì được, còn mua cho bạn thân thì không chắc?
Cuối cùng, Trần Khoát đành phải cố nhịn cơn xúc động muốn ra tay trong lòng, miễn cưỡng gật đầu. Phí Thế Kiệt lập tức như con ngựa hoang sổng chuồng, lao thẳng về phía quầy đồ ăn vặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-76.html.]
“Để tôi thanh toán cho cậu trước.” Tất nhiên là Trần Khoát có chiến thuật của riêng mình, đợi sau khi thanh toán cho hộp sữa này và cô đi xa rồi, anh sẽ tuyệt đối không mua đồ cho thằng béo đó.
“Được thôi.”
Hai người cùng đi đến quầy thu ngân. Trần Khoát rút tiền thanh toán, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Không phải nói là sẽ mua đồ uống sao?”
Chương Vận Nghi nghĩ nghĩ rồi đáp: “Tớ đâu có nói thế đâu.”
Trần Khoát: “...”
“Tớ đang định dùng sữa để pha cà phê.” Chương Vận Nghi cười cười, giải thích, “Hy vọng là không thất bại. Tớ đi trước đây.”
“Được.”
Đợi cô đi xa rồi, Trần Khoát mới quay đầu nhìn sang Phí Thế Kiệt, cái kẻ đang tự cho là tìm được một tên ngốc coi tiền như rác mà hí hửng chọn một đống đồ ăn vặt. Nhưng Trần Khoát lại chẳng buồn để ý, cũng không buồn gọi. Anh trực tiếp thảnh thơi quay về ký túc xá.
Khi Phí Thế Kiệt ôm một đống đồ ra, nhìn quanh bốn phía, nhưng chẳng thấy bóng dáng ai quen thuộc cả. Người đâu? Một người to đùng như thế đi đâu rồi?! “...?”
Cậu ấy muốn chửi thề quá đi mất!
…
Từ sau kỳ thi tháng đầu tiên đến kỳ thi giữa kỳ, suốt khoảng thời gian đó, Chương Vận Nghi vẫn nỗ lực như trước, nhưng lần này cô có thêm sự hỗ trợ từ lớp học thêm. Giáo viên ở lớp học thêm rất giỏi, hơn nữa vì không phải giáo viên trong trường nên cô có gì không hiểu đều dám giơ tay hỏi thẳng.
Cô cũng rất mong chờ lần này có tiến bộ không, nếu có, thì sẽ tiến bộ bao nhiêu.
Kỳ thi được xếp phòng dựa theo thứ hạng toàn khối. Vào ngày thi, Chương Vận Nghi tình cờ gặp một người không có quen nhưng không thân trong phòng thi, chính là Ngô Sảng học lớp 11. Trước giờ thi Ngữ văn, cô vẫn ngồi ở bàn đọc sách, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào. Ngẩng đầu lên, cô thấy hai ba cậu con trai đang bá vai bá cổ nhau đi vào phòng.
Trong đó có Ngô Sảng.
Ban đầu Ngô Sảng vẫn cười nói vui vẻ, nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm vào ánh mắt cô, thì nụ cười lại đột ngột biến mất. Cứ như thể cậu ta đang bị ảo giác vậy, nhắm mắt một cái, rồi lại mở mắt ra nhìn — chỉ thấy Chương Vận Nghi đang chống cằm, dịu dàng mỉm cười với cậu ta. Là kiểu cười xã giao khi thấy người quen. Cậu ấy lập tức trợn tròn mắt.
Chuyện gì vậy trời?!
Đợi đến khi cậu ta vội vàng chạy ra ngoài, nhìn bảng sơ đồ chỗ ngồi dán trước cửa phòng thi, sao trước đó không thấy tên Chương Vận Nghi ở đây chứ? Sao thằng nhóc Hứa Hàng không báo trước cho cậu ta vậy?! Toàn thân cậu cứng đờ. Nghiệt duyên à?!