Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 75
Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:08:09
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lớp học, phần lớn các bạn đều đã có mặt, ai nấy đều đang hào hứng bàn tán về những bức ảnh kỷ niệm của đại hội thể thao.
Trần Khoát cũng nhìn thấy phong bì in hình sóng biển trên bàn mình. Chỗ trống trên đó còn có tên anh được viết ngay ngắn. Anh khựng lại một chút, chưa kịp đặt ba lô xuống đã cầm phong bì lên xem kỹ, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc như đang nghiên cứu cái gì đó vậy.
Mãi một lúc lâu sau, anh mới như sực tỉnh khỏi giấc mộng, ngồi xuống, lấy ảnh ra khỏi phong bì.
Anh không ngờ cô lại chọn tấm này làm ảnh cá nhân để rửa.
Có lẽ là ảnh cô chụp bất ngờ, lúc đó anh đang nói chuyện với Phí Thế Kiệt, thậm chí còn chẳng nhớ nội dung là gì. Chỉ biết rằng anh đã cười, nụ cười thoải mái, tự nhiên.
Tiết tự học buổi tối hôm đó, đúng thật là cả lớp đều mất tập trung.
Điều khiến Chương Vận Nghi không ngờ tới chính là tình hình hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát của cô. Vậy mà một số nam sinh và nữ sinh trong lớp lại bỗng dưng bắt đầu trao đổi ảnh đơn của nhau???
Này! Rốt cuộc thì bọn họ có hiểu nỗi khổ tâm của cô không vậy hả!!
Cô tức đến mức hầm hừ, hận không thể vác loa ra ngăn chặn hành động này của bọn họ. Đưa mắt nhìn quanh một vòng, cô thấy có vài người cá biệt nào đó thì e lệ ngượng ngùng, vành tai đỏ bừng, nhưng vẻ mặt lại vui sướng. Cô lập tức buông xuôi, gục xuống bàn nhắm mắt lại: Được rồi, đây cũng là thanh xuân mà!
Thua mấy đứa đáng yêu này rồi.
Trần Khoát đi ngang qua dãy bàn, dừng lại trước bàn cô, gõ nhẹ lên mặt bàn.
Cô mở to mắt nhìn về phía anh.
“Không khỏe à?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu, “Không có.”
Nghĩ một lát, cô lại ngồi thẳng người dậy, tò mò hỏi anh: “Lớp trưởng, cậu có trao đổi ảnh tớ chụp cho cậu với người khác không?”
Thực ra câu hỏi này của cô hơi thừa.
Bởi vì trong lớp, người đủ thân với anh để có thể trao đổi ảnh có lẽ chỉ có mỗi mình Phí Thế Kiệt…
Chỉ tưởng tượng ra cảnh đó thôi là cô đã không nhịn được cười rồi. Nhưng trong lòng lại thực sự ngưỡng mộ tình bạn của họ. Hồi còn đi học thì là bạn cùng bàn, sau này còn có thể kề vai sát cánh, cùng nhau thực hiện ước mơ. Điều khiến người ta hâm mộ nhất chính là, bạn thân nhất mỗi ngày đều có thể gặp nhau.
Trần Khoát không hề nghĩ nhiều, lập tức đáp ngay: “Không đâu.”
Chương Vận Nghi mỉm cười.
Cô cứ tưởng cuộc đối thoại đến đây là kết thúc, ai ngờ Trần Khoát đã đi được hai bước rồi lại như nhớ ra cái gì đó, đi vòng vèo trở lại, hỏi cô: “Còn cậu thì sao?”
“Hả?” Cô sững người, sau đó mới phản ứng được là anh đang hỏi cô có trao đổi ảnh với người khác không. Cô bật cười: “Chắc chắn là sẽ không rồi.”
Tuổi mười bảy của cô, người có thể thưởng thức, trân trọng, cất giữ bức ảnh này chỉ có chính cô ở tuổi 20, tuổi 27, tuổi 37 mà thôi.
Trần Khoát cũng cười, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi quay về chỗ ngồi của mình.
-
Một ngày trước kỳ thi.
Chương Vận Nghi nhất định phải ôm chân Phật, ôm đến mức Phật Tổ cảm động vì sự chân thành của cô mới thôi. Cô đành cắn răng từ bỏ giấc ngủ trưa hôm nay, thà rằng nhớ thêm vài công thức còn hơn.
Đới Giai đã không còn ý định khuyên cô nữa, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm mấy giây rồi vui vẻ quay về ký túc xá nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-75.html.]
Sợ mình buồn ngủ, Chương Vận Nghi mang theo cốc, định ghé qua siêu thị pha một ly cà phê hòa tan để cầm cự qua buổi chiều. Giờ nghỉ trưa, siêu thị vắng khách, cô không ngờ là lại gặp Trần Khoát và Phí Thế Kiệt ở đó.
Cô cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Hai người mới ăn xong à?”
Phí Thế Kiệt khẽ gật đầu, đang định trả lời thì một giọng nói khác đã nhanh hơn cậu ấy một bước: “Cô giáo đột nhiên tìm bọn tôi có chút chuyện, mất một lúc, vừa ăn xong. Còn cậu thì sao?”
Phí Thế Kiệt chậm rãi quay sang nhìn Trần Khoát bên cạnh.
Thằng nhóc này, nói hơi nhiều đấy, còn thiếu mỗi việc báo cáo xem buổi trưa đã ăn những gì nữa thôi.
“Ngày mai là thi rồi, tớ không ngủ được.” Chương Vận Nghi chợt nhớ đến lần trước anh hiểu lầm cô uống thuốc, mím môi cười: “Định pha một ly cà phê. Là cà phê đó.”
Chuyện này thì tất nhiên là Phí Thế Kiệt nghe không hiểu.
Trần Khoát bật cười: “Được.”
Anh ngừng một lát, rồi nói: “Cậu uống gì, chọn đi, tôi mời.”
Câu này thì Phí Thế Kiệt vẫn không hiểu, nhưng Chương Vận Nghi lại hiểu. Lần trước làm bảng tin, anh từng mời Từ Thi Thi và mấy người khác nước uống, cô thì được ké. Hôm sau, khi tình cờ gặp anh ở ngoài ký túc xá, cô còn tiện miệng nói một câu, nếu trước kỳ thi mà được uống thì tốt quá, có khi còn được thần trợ giúp luôn ấy chứ. Không ngờ là anh vẫn còn nhớ.
Cô bật cười: “Vậy tớ không khách sáo nữa nhé!”
“Mua chút đồ ăn cũng được.” Anh bổ sung.
“Đồ uống là đủ rồi.” Cô cũng không pha cà phê nữa, xoay người nhẹ nhàng bước về phía kệ để hàng.
Cách một đoạn xa, Phí Thế Kiệt khoác vai Trần Khoát, ép hỏi: “Hai người đang nói tiếng Trung đấy à? Nếu đúng thì sao tôi nghe mà chả hiểu gì hết vậy?”
Trần Khoát liếc nhìn cậu ấy một cái: “Cậu cần hiểu à?”
Phí Thế Kiệt cười nhạt: “Ông nội cậu, không được, tôi cũng phải chọn một chai, cậu thanh toán.”
“Cậu uống thuốc câm đi.” Trần Khoát rất tàn nhẫn.
Phí Thế Kiệt hoàn toàn chẳng để tâm, kiểu công kích này có đáng gì đâu, đến mức còn không đủ để gọi là gãi ngứa nữa. “Kem đánh răng có Lưỡng Diện Châm, còn thằng nhóc nhà cậu thì đúng là người hai mặt mà. Đối với cậu ấy thì —” Cậu ấy giơ tay chỉ về phía Chương Vận Nghi đang chọn nước uống, nhưng chưa đến hai giây đã bị Trần Khoát dứt khoát bắt lấy, ấn xuống.
Trần Khoát: “Đừng chỉ.”
“Được rồi.” Phí Thế Kiệt đồng ý: “Cậu đối với bố cậu thì là thế này, còn với cậu ấy, đậu xanh, tôi không muốn nói gì nữa, thất vọng buồn lòng quá!”
Không biết là vì hai người họ gây ra tiếng động hay vì Chương Vận Nghi vốn định nói gì đó với họ, mà ánh mắt cô bỗng nhẹ nhàng dời khỏi hàng dài các loại đồ uống trên kệ, nhìn về phía họ.
TBC
Trần Khoát lập tức thu lại nụ cười trên mặt, dáng vẻ lười biếng khi trêu đùa với bạn bè cũng biến mất. Anh nghiêm túc nói với Phí Thế Kiệt: “Câu cuối cùng trong đề tổ hợp tự nhiên hôm qua sao? Chút nữa tôi viết lại cách giải cho cậu.”
Phí Thế Kiệt: “?”
Ai hỏi cậu bài tập vậy?
Chương Vận Nghi cũng loáng thoáng nghe được câu này, ngơ ngác: “?”
Có chuyện gì vậy?? Ngoài phòng học thì cấm bàn luận về học hành, đặc biệt là môn tổ hợp tự nhiên siêu phiền phức kia nữa chứ!
Cô thở dài bất lực, tiếp tục tập trung chọn giữa nước chanh và Mirinda.
Thấy Chương Vận Nghi không còn chú ý đến họ nữa, Phí Thế Kiệt chẳng nể nang gì mà mỉa mai: “Cậu bị thần kinh à? Cậu ấy biết cậu thần kinh vậy không?”
Trần Khoát huých cùi chỏ vào cậu ấy, hạ giọng cảnh cáo: “Để cậu ấy nghe thấy thì cậu sẽ tiêu đời đấy.”