Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 73

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:07:44
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đúng rồi —” Cô lên tiếng, anh lập tức thu ánh mắt đang chăm chú nhìn cô lại. “Lớp trưởng, cậu có thể cho tớ mượn huy chương một lát không? Tớ muốn dùng làm đạo cụ.”

 

Có ảnh chụp tức là cô đã chạy 1500 mét, có huy chương tức là cô đã giành giải nhất.

 

Trần Khoát là người rất hào phóng, không hề nghĩ ngợi gì mà lập tức đồng ý ngay: “Được.”

 

Anh lấy huy chương từ trong túi ra đưa cho cô. Cô nhận lấy, định đeo lên nhưng lại sợ anh để ý, bèn hỏi: “Tớ đeo một lát có được không?”

 

“Cứ thoải mái, tùy cậu.” Anh nói.

 

Chiếc huy chương mà Trần Khoát phải dốc sức giành được, cứ thế mà được Chương Vận Nghi đeo lên. Cô sợ máy ảnh không ghi lại được khoảnh khắc này, lập tức nắm chặt huy chương, cười vui vẻ. Quyết định rồi, sau này cô sẽ lấy bức ảnh này để khoe khoang, bốn bỏ năm lên tính ra cũng coi như cô cũng đã chạy, lại còn giành giải nhất nữa.

 

Nhìn cô cười, anh cũng không kìm được mà khẽ mỉm cười theo.

 

May mà hôm nay anh đã giành được huy chương.

 

Nhờ có lời nhắc nhở của Trần Khoát, Chương Vận Nghi mới không bỏ lỡ cơ hội lưu giữ kỷ niệm trong ngày hội thể thao. Làm nhiếp ảnh gia không có công lao thì cũng có khổ lao, vì vậy nên trên đường quay về lớp, cô nhất quyết kéo anh vào siêu thị, muốn mua đồ uống cảm ơn anh.

 

“Không cần đâu.” Trần Khoát lịch sự từ chối.

 

Chương Vận Nghi nhất quyết bắt anh phải chọn, “Dù gì thì cậu cũng phải chọn một thứ chứ, coi như là chút tấm lòng của tớ.”

 

Trần Khoát không muốn lấy sữa.

 

Anh cứ luôn có cảm giác cô đang trêu chọc anh, như thể anh là người đơn điệu, khô khan, nhàm chán, chỉ uống nước lọc và sữa thôi vậy.

 

Thấy cô kiên quyết như vậy, anh cũng không uyển chuyển từ chối nữa, tùy ý đưa mắt lướt qua quầy hàng. Anh định chọn loại đồ uống nào đó có hương vị hơn, nhưng thực sự không có món nào anh thích cả, cuối cùng đành phải lấy một gói bánh quy soda — lần này không phải vị nguyên bản mà là vị hành lá.

 

“Chỉ có bánh quy thôi à?” Chương Vận Nghi đứng bên cạnh chờ anh, thấy anh chọn mãi mà cuối cùng chỉ cầm một gói bánh quy, không khỏi ngạc nhiên.

 

Trần Khoát ừ một tiếng: “Đói bụng.”

 

Cô lại hỏi: “Không lấy thêm gì uống à?”

 

Chỉ ăn bánh quy thôi, không sợ nghẹn sao? Nghĩ đến lần đầu mới sống lại, cô tình cờ gặp anh ngoài hành lang, lúc đó anh cũng bị nghẹn, cô bỗng bật cười, ánh mắt lấp lánh ý cười.

 

“Không cần, tôi vẫn còn nước.” Anh không hiểu cô đang cười cái gì.

 

“Được rồi.”

 

Chương Vận Nghi rất tự nhiên mà cầm lấy gói bánh quy soda trong tay anh, đi thẳng đến quầy thu ngân thanh toán. Trần Khoát đi theo phía sau, có vẻ như quên mất rằng cô đã nói sẽ mời, nên trước khi cô lấy ví, anh đã lục túi rút ra một tờ tiền định đưa.

 

TBC

Cũng may mà Chương Vận Nghi đã chuẩn bị sẵn, lập tức đưa tay chặn lại cánh tay anh: “Đã nói là tớ sẽ mời mà!”

 

Chỉ là một gói bánh quy thôi, có mấy đồng lẻ.

 

Trần Khoát đành phải rút tay về, thản nhiên nói: “Quên mất.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-73.html.]

Ra khỏi siêu thị, cô đưa bánh quy lại cho anh, còn mình chỉ cầm một chai nước. Hai người cùng nhau trở về tòa nhà dạy học. Chương Vận Nghi chợt nhớ lại ngày đầu tiên sau khi sống lại, cô cũng đi bên cạnh anh như thế này, khi đó cô cứ cố tìm đề tài để nói chuyện với anh, còn anh thì ít nói đến mức tích chữ như vàng.

 

Gần hai tháng trôi qua, bây giờ bọn họ đã có thể thoải mái trò chuyện với nhau rồi.

 

Lại cúi đầu nhìn chiếc máy ảnh đã ghi lại những kỷ niệm của ngày hôm nay ở trong tay, cô bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ việc sống lại cũng không tệ đến vậy.

 

-

 

Cô Triệu không để Trần Khoát động đến quỹ lớp, mà rộng rãi đưa cho Chương Vận Nghi mấy tờ tiền, bảo cô in tất cả ảnh chụp trong đại hội thể thao, mỗi người một bản. Cô ấy cũng không thể thiếu phần, bởi vì cô ấy còn muốn mang về nhà ép dưới mặt kính bàn học nữa.

 

Lần này Chương Vận Nghi đã làm công tác hậu cần rất tốt, ngay cả Tôn Khải Hoàn cũng chủ động mua hai chai hồng trà đá để cảm ơn cô nữa.

 

Cô còn kéo Đới Giai đi lùng sục khắp cửa hàng văn phòng phẩm và cửa hàng đồ lưu niệm, chọn những phong bì thật đẹp, mua hẳn một xấp dày. Mỗi bức ảnh sau khi rửa ra đều được ép plastic cẩn thận, đảm bảo dù hai mươi, ba mươi năm sau cũng sẽ không bị phai màu. Lại là một buổi tối thứ bảy, sau khi tan học thêm về, cô thấy bố mình đã giúp mang ảnh về nhà, lập tức vui sướng đến mức hét lên.

 

Doãn Văn Đan bật cười: “Vui đến vậy sao?”

 

Chương Vận Nghi ôm chặt xấp ảnh vào lòng, gật đầu mạnh: “Cực kỳ cực kỳ vui, vô cùng vô cùng vui!”

 

Vì sao vui đến vậy, cô cũng không rõ được, nhưng cô cảm thấy mình vừa làm được một chuyện nhỏ bé nhưng vô cùng tốt đẹp.

 

Nhưng mà có lẽ chỉ có mình cô nghĩ thế thôi…

 

“Dì nhỏ của con còn bảo không được xóa ảnh gốc, muốn giữ lại bản âm bản, sợ sau này con hoặc bạn nào đó làm mất rồi sẽ không tìm lại được nữa.” Doãn Văn Đan cảm thán, em gái của bà ấy là người rất tình cảm.

 

Cũng chính vì thế mà Chương Vận Nghi mới dễ dàng mượn được chiếc máy ảnh đắt tiền từ người lớn trong nhà. Dù sao thì học sinh cấp ba cũng rất vụng về, lỡ làm rơi hay hỏng thì sửa chữa cũng là một khoản không nhỏ.

 

Theo như Doãn Văn San nói thì là: “Máy ảnh thì có giá, nhưng kỷ niệm là vô giá.”

 

Chương Vận Nghi hừ nhẹ một tiếng: “Con thích dì nhỏ nhất!”

 

Kiếp trước, những người lớn khác trong nhà lúc nào cũng giục cô đi xem mắt, chỉ có dì nhỏ là đứng về phía cô, buổi tối còn nhắn tin rất dài bảo cô rằng: [Kết hôn tuyệt đối không phải là chuyện phải làm trong đời. Nếu một ngày nào đó con thực sự muốn kết hôn, thì dì mong rằng đó là vì cháu gái của dì đã tìm thấy một người con thật sự yêu thương, là người tốt có thể cùng con đi đến cuối đời.]

 

Doãn Văn Đan nghe xong câu này thì chẳng hề ghen tị chút nào, mà ngược lại còn thấy hài lòng: “Con thích dì nhỏ là đúng rồi.”

 

Chương Vận Nghi nũng nịu với mẹ vài câu, rồi ôm đống ảnh chạy thẳng vào phòng. Cô lục trong ngăn kéo ra những chiếc phong bì đã mua sẵn, viết tên từng bạn học lên phong bì rồi cẩn thận bỏ ảnh chụp tập thể và ảnh cá nhân của mỗi người vào.

 

Lúc nhìn đến ảnh của Trần Khoát, giữa đêm khuya thanh vắng, cô lại bật cười phá lên.

 

Nhưng cô thật sự là bị anh chọc cười.

 

Thoạt nhìn trông anh vô cùng nghiêm túc, thoáng có thể nhìn ra bóng dáng của anh vào mười năm sau. Cô cầm ảnh của anh lên soi dưới ánh đèn bàn, cẩn thận ngắm nghía, từ đường lông mày đến sống mũi, rồi cả đôi tay không biết đặt đâu chỉ có thể buông thõng hai bên. Thật ra ngoài việc trông chững chạc hơn ra thì mười năm sau anh cũng không thay đổi là bao. Không hói, cũng không phát tướng.

 

Ngắm nghía một lúc, cô đặt ảnh xuống, đè dưới khuỷu tay mình.

 

Sau đó, cô cẩn thận trịnh trọng viết tên anh lên chiếc phong bì in hình sóng biển.

 

Trần Khoát.

 

Ngoài cửa sổ, vầng trăng cong cong treo trên nền trời đêm.

Loading...