Lời đề nghị của Trần Khoát khiến Chương Vận Nghi vô cùng lung lay.
Cô đã chụp ảnh cho tất cả mọi người nhưng lại quên mất lưu giữ kỷ niệm cho bản thân, chuyện này thì không được. Đời trước không có thì đời này nhất định phải có, đây là tôn nghiêm của một người sống lại.
“Được!”
Đôi mắt cô sáng rực lên, vẻ hoang mang mờ mịt vừa rồi lập tức biến mất hết, như thể chỉ là ảo giác của Trần Khoát thôi vậy.
Chương Vận Nghi xoay một vòng 360 độ tại chỗ, cô muốn tìm một góc có thể dễ dàng cho ra những tấm ảnh đẹp. Nhưng rồi cô chợt nghĩ, có lẽ lớp trưởng chỉ định chụp giúp cô một tấm rồi xong chuyện, một phút là giải quyết xong. Trong khi đó, một buổi chụp ảnh của cô ít nhất cũng mất hai mươi đến ba mươi phút.
Chưa chắc anh đã chịu đồng ý, biết đâu lát nữa còn hối hận vì chút bốc đồng này cũng nên.
Cô nhìn về phía anh, vẻ mặt hơi do dự: “Lớp trưởng, thật ra con người của tớ… khá là phiền phức đó.”
Trần Khoát không hiểu những lời cô vừa nói: “Phiền phức?”
Anh không hề cảm thấy cô phiền chút chút nào, ngược lại, cô là người nhiệt tình và tận tâm nhất trong lớp.
“Tớ ấy à, nếu đã chụp thì chắc chắn không chỉ chụp mỗi một tấm.” Chương Vận Nghi nói một cách khéo léo, “Cũng không phải chuyện có thể xong trong vài phút. Cho nên nếu cậu bận thì thôi đi, một lát nữa tớ có thể nhờ người khác chụp giúp cho.”
Chẳng hạn như Đới Giai, Từ Thi Thi, hay Thẩm Minh Duệ gì đó.
Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ mà.
Trần Khoát hiểu ra, mỉm cười nhàn nhạt: “Không sao cả, tôi có rảnh mà. Cậu muốn chụp ở đâu?”
Vậy thì Chương Vận Nghi cũng không khách sáo nữa với anh nước, cô phấn khích chỉ tay về phía đường chạy: “Chụp ở đó trước đi!”
Cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, phải chụp ở đường chạy, phải chụp ở bãi cỏ, cũng phải chụp ở bậc thang, cũng phải chụp ở khung thành, motto motto (nữa đi nữa đi)!
Nếu mà lát nữa lớp trưởng hối hận, ánh mắt cô tinh ý như vậy, chắc chắn sẽ có thể nhận ra mà dừng lại kịp thời. Lúc quay về khu giảng đường, đi ngang qua siêu thị, cô sẽ mua cho anh một chai nước giải khát — không, phải là hai hộp sữa để bù đắp tổn thất tinh thần.
Trần Khoát cầm máy ảnh, cô đi bên cạnh anh, tranh thủ truyền thụ vài mẹo chụp ảnh đơn giản cho anh.
TBC
Làm sao để chụp chân dài hơn, làm sao để bắt khoảnh khắc tự nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-72.html.]
Cô chẳng hề giấu nghề chút nào.
Trần Khoát lắng nghe từng lời cô nói bên tai mình, anh nghe vô cùng nghiêm túc, ngay cả giọng nói líu lo của cô cũng như tiếng gõ cửa, đang gõ vào màng nhĩ anh từng nhịp, từng nhịp một.
Nếu trong lớp còn có ai ở lại, chắc chắn họ sẽ phải kinh ngạc trợn tròn mắt trước cảnh tượng này.
Trần Khoát nghe theo lời cô, cúi người, cố gắng hết sức, nghiêm túc chụp ảnh cho cô. Lúc đầu, Chương Vận Nghi còn cảm thấy hơi mất tự nhiên, dù sao thì người cầm máy ảnh là Trần Khoát, là lớp trưởng, là ông chủ, bảo cô tạo đủ kiểu dáng tư thế trước mặt anh cũng là một thử thách.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, cô cũng đã thả lỏng.
Bởi vì trên mặt anh không có quá nhiều biểu cảm, không cười cô, cũng không tỏ vẻ mất kiên nhẫn gì cả.
“Lớp trưởng, lát nữa cậu đứng xa một chút, kéo xa ống kính ra,” Chương Vận Nghi nghiêng người, chỉ chỉ về phía chân trời nơi mặt trời đang từ từ lặn, “Tớ sẽ đỡ nó, cậu chụp sao cho trông như nó nằm trong lòng bàn tay tớ, có được không?”
Lúc này, trong mắt Trần Khoát, ngay cả những sợi tóc của Chương Vận Nghi cũng như được phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng.
Anh yên lặng nhìn chằm chằm vào cô qua ống kính: “Được.”
Chương Vận Nghi tươi cười rạng rỡ, cô giơ tay lên, cất giọng hỏi: “Bây giờ nó đã nằm trong lòng bàn tay tớ chưa?”
“Được rồi.”
Không bao lâu sau, trong ống kính của Trần Khoát, cô gái tươi cười, tay nâng đỡ một quả cầu ánh sáng màu cam, hoàng hôn tỏa rực trong lòng bàn tay cô, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt được.
Lòng bàn tay của Trần Khoát bắt đầu đổ mồ hôi.
Anh suýt nữa thì quên bấm máy, cứ thế mà nhìn cô, mãi đến khi cô lên tiếng hỏi xong chưa, anh mới luống cuống, vội vàng bấm liên tục, từng bức từng bức một.
“Cho tớ xem với!!”
Chương Vận Nghi chạy đến bên cạnh anh, nghiêng người nhìn những bức ảnh vừa chụp, hàng mi dài cong vút, đôi mắt chăm chú nhìn xem, đánh giá. Trong lòng cô thầm nhận xét, không thể kén chọn được, cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Dù sao thì ở độ tuổi này, dường như chụp thế nào cũng đẹp cả.
Trần Khoát theo bản năng mà nghiêng đầu, nhìn lướt qua gương mặt nghiêng nghiêng của cô.
Cô xem ảnh bao lâu, anh nhìn cô bấy lâu.