Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 71

Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:07:16
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đại hội thể thao, Chương Vận Nghi chạy đi tìm cô Triệu.

 

Bây giờ đã có máy ảnh, lại có thời gian, sao không tranh thủ chụp một bức ảnh kỷ niệm cả lớp chứ? Cô Triệu nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì vận động của cô, có lẽ cũng vì hôm nay rất vui, bất giác khen một câu: “Biết lo toan ghê nhỉ.”

 

Chương Vận Nghi đầy lý lẽ đáp lại: “Còn không phải đây là kỳ đại hội thể thao cuối cùng của tụi em sao!”

 

Nghe vậy, cô Triệu thoáng sững người. Nhìn đám học trò trẻ trung tràn đầy sức sống trước mặt, cô ấy bỗng nhiên cảm thấy mềm lòng. Đúng là lần cuối rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá, mới đó mà sang năm bọn trẻ đã phải thi đại học, rồi mỗi đứa một nơi rồi.

 

“Được.” Cô Triệu lấy lại tinh thần, dứt khoát nói: “Tập hợp mọi người lại đi, chúng ta tìm một chỗ đẹp để chụp nhiều kiểu! Phí rửa ảnh cứ để cô lo cho!”

 

Chương Vận Nghi cười tít mắt, tranh thủ nịnh nọt: “Cô giáo em ngầu quá!”

 

Cô Triệu bị cô chọc cười: “Đi đi, nhanh lên!”

 

TBC

Chương Vận Nghi cũng không chậm trễ thời gian nữa. Cô cảm thấy khung cảnh lúc này đẹp vô cùng, bầu trời rực rỡ ánh hoàng hôn, đẹp đến nao lòng. Sau này dù có hoàng hôn nào đẹp hơn, thì cũng chẳng thể nào là ngày hôm nay.

 

Cô chạy nhanh như bay, cũng may là có điện thoại nên nhanh chóng báo tin được cho mọi người. Chẳng mấy chốc, cả lớp 3 đã tập trung tại sân thể dục. Trên đường chạy bằng nhựa, bầu trời rộng lớn bao la. Giây phút này đẹp như một khung cảnh trong truyện tranh thanh xuân, tràn đầy nhiệt huyết vậy.

 

Trần Khoát nhìn Chương Vận Nghi bận rộn chạy tới chạy lui, sắp xếp mọi người đứng vào vị trí.

 

Anh thấy có chút buồn cười.

 

“Vị trí center tất nhiên phải là lão —” Cô suýt nữa thì lỡ lời, may mà kịp nuốt lại, “Tất nhiên phải là cô Triệu của chúng ta rồi!”

 

Cô Triệu biết học trò hay gọi mình là gì sau lưng.

 

Bình thường, học sinh đặt biệt danh cho giáo viên chỉ có hai kiểu: một là cực kỳ ghét, hai là cực kỳ thích. Còn những giáo viên “tàng hình” thì chẳng ai buồn quan tâm cả.

 

Cô ấy mỉm cười, đứng vào chính giữa theo chỉ dẫn của Chương Vận Nghi, vị trí nổi bật nhất.

 

Chương Vận Nghi nhìn một lúc, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Cuối cùng, khi nhìn thấy Trần Khoát đang đứng ở hàng cuối cùng, cô mới lóe lên ý tưởng. Hôm nay là ngày gì? Là đại hội thể thao chứ còn gì nữa! Cô bèn nhờ giáo viên thể dục đang giúp chụp ảnh đợi mình thêm chút rồi nhanh nhẹn chạy ra phía sau, vòng ra sau lưng Trần Khoát.

 

Mọi người đều không hiểu cô định làm gì.

 

Trần Khoát cũng cảm thấy khó hiểu.

 

Chương Vận Nghi chỉ vào tấm huy chương trong tay anh, nhắc nhỏ: “Có thể để cô cầm được không?”

 

Mấy người đoạt huy chương đứng rải rác trong đội hình, nếu họ giơ lên thì có thể sẽ che mất mặt của các bạn khác. Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn thấy đưa cho cô Triệu đứng ở vị trí trung tâm là lựa chọn hợp lý nhất.

 

Trần Khoát nhìn vào đôi mắt sáng rực của cô.

 

Tựa như ánh hoàng hôn cũng in bóng trong mắt cô vậy.

 

Anh khẽ “ừ” một tiếng rất nhẹ, suy nghĩ một chút rồi sải bước đi thẳng lên hàng đầu, đứng trước mặt cô giáo. Dưới ánh mắt nghi hoặc của cô Triệu, anh đưa tay ra, mở lòng bàn tay, là một tấm huy chương. “Cô ơi, tặng cô.”

 

Cô Triệu sững lại, sau đó bật cười nhận lấy, dứt khoát đeo thẳng lên cổ.

 

Có Trần Khoát làm gương, những học sinh khác đoạt huy chương cũng lần lượt bước lên theo. Một số bạn nghịch ngợm còn tự tay giúp cô ấy đeo vào nữa. Tôn Khải Toàn lập tức lớn tiếng hô: “Đúng vậy, chúng em đoạt được giải thưởng này cũng là nhờ công lao dạy dỗ vất vả của cô! Cô đã vất vả rồi ạ!”

 

Chương Vận Nghi: “???”

 

Thằng oắt này cũng ghê thật, không hổ danh là Tôn Khải Toàn sau này thi đậu công chức, tiền đồ rộng mở nha. +1 respect.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-71.html.]

 

Câu này đ.â.m trúng chỗ ngứa của cô Triệu, khiến cô ấy cười tít mắt, vui đến mức cả giáo viên thể dục chụp ảnh giúp cũng phải ghen tị. Cả lớp 3 nhanh chóng ổn định vị trí, đứng ngay ngắn, giáo viên thể dục cũng hài hước cúi xuống hỏi họ: “Dưa hấu có ngọt không?”

 

“Ngọttttt ~~”

 

Đại hội thể thao kết thúc bằng bức ảnh tập thể của lớp 3, trên gương mặt ai cũng nở nụ cười rạng rỡ.

 

Trần Khoát biết Chương Vận Nghi muốn rửa ảnh, mà quỹ lớp lại đang do anh giữ. Anh cũng có việc cần hỏi cô, nên chậm lại vài bước để gặp cô. Đới Giai vốn đang khoác tay Chương Vận Nghi, thấy họ bàn chuyện nghiêm túc thì cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi, lập tức chạy lên trước, nhập hội với Từ Thi Thi, để lại hai người họ ở phía sau.

 

Không lâu sau, sân vận động rộng lớn chẳng còn lại bao nhiêu người. Lúc đại hội thể thao diễn ra náo nhiệt bao nhiêu, thì bây giờ lại trống trải bấy nhiêu.

 

“Chụp được bao nhiêu tấm rồi?” Trần Khoát bước song song với Chương Vận Nghi, bước chậm rãi.

 

Chương Vận Nghi cũng không nhớ rõ, nên đơn giản mở máy ảnh ra, đưa cho anh xem: “Mỗi người tớ đều chụp cận cảnh, cũng chụp cả ảnh tập thể nữa. Tóm lại là sẽ đảm bảo ai cũng có một tấm ảnh chung và một tấm ảnh riêng.”

 

Cô còn định dặn dò từng em bé đáng yêu một, nhất định nhất định không được làm mất.

 

Đây có thể là thời điểm họ có nhiều tóc nhất, gầy nhất đấy.

 

Có thể là bây giờ họ chưa thấy mình đẹp lắm, mặt mộc, không có lớp trang điểm kỹ càng, nhưng đây chính là thanh xuân.

 

Trần Khoát vừa đi vừa lật xem, quả thực là có rất nhiều ảnh. Nhưng khi lật đến trang cuối cùng, anh khẽ nhíu mày nhỏ đến mức khó nhận ra. Chương Vận Nghi quay đầu sang, thấy anh cau mày, lập tức lo lắng hỏi: “Làm sao thế?”

 

Chẳng lẽ cảm thấy cô chụp anh không đẹp sao?

 

Nhưng cái này không thể trách cô được! Hình như anh cứ đứng trước ống kính là không được tự nhiên, cười cũng rất cứng nhắc.

 

Nhưng mà đây cũng là ưu điểm của anh. Trước đây cô từng gặp mấy cậu trai, chỉ cần có chút nhan sắc là mỗi ngày đăng tám trăm tấm selfie, nhất định phải để tất cả bạn bè trong danh bạ đều thấy được góc nghiêng sắc như d.a.o của mình.

 

Mà một khi trai đẹp đã nhận ra mình đẹp trai, rồi còn cố tình phô bày nữa, thì đó chính là khởi đầu của thảm họa.

 

Cô cũng nghiêng người qua, muốn xem thử rốt cuộc là tấm ảnh nào khiến anh phải lộ ra biểu cảm nghiêm túc như vậy.

 

Trần Khoát nhìn cô, hỏi: “Hình như không có ảnh chụp riêng của cậu đúng không?”

 

Chính xác mà nói, thì cô chỉ xuất hiện trong bức ảnh chụp tập thể.

 

Ngoài ra, thì không có tấm nào cả.

 

Chương Vận Nghi ngẩn người trước câu hỏi này, vô thức giải thích: “… Bởi vì tớ là người cầm máy ảnh…”

 

Người cầm máy là người ghi lại khoảnh khắc, không thể xuất hiện trong khung hình.

 

Nhưng cô cũng khựng lại vài giây. Đúng vậy, cô đã chụp ảnh cho tất cả mọi người, cô hiểu giá trị của những kỷ niệm này, nhưng cô lại không giữ lại một tấm ảnh nào cho riêng mình. Tại sao cô không nghĩ đến điều đó chứ?

 

Bởi vì cô coi mình là người chứng kiến, người ghi chép.

 

Nhưng lại không phải là người tham gia.

 

“Tớ quên mất.” Cô ngẩn ngơ nói.

 

Trần Khoát nhìn về phía sân thể thao ngày càng vắng lặng, rồi lại quay sang gương mặt mang vẻ hoang mang của cô, thấp giọng hỏi: “Hay là để tôi chụp cho cậu nhé?”

 

Sợ cô để ý vì mình không biết chụp ảnh, anh lại bổ sung: “Cậu có thể dạy tôi.”

Loading...