Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 70
Cập nhật lúc: 2025-06-11 14:07:04
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bây giờ vẫn chưa thể uống nước được!”
Chương Vận Nghi cứ nghĩ một người thường xuyên vận động như Trần Khoát chắc chắn là phải biết kiến thức cơ bản này. Thấy anh thản nhiên vặn nắp chai ra, cô vội vàng bước lên ngăn cản: “Không thể uống nước ngay lập tức đâu! Đợi nhịp thở của cậu ổn định rồi hãy uống, mà cũng chỉ nên uống từng ngụm nhỏ thôi.”
Nghe vậy, Trần Khoát khựng lại, rồi vặn chặt nắp chai lần nữa: “Được.”
Anh không thực sự thấy khát, chỉ là muốn làm gì đó để bản thân bớt nhàn rỗi mà thôi.
Lúc này, Hà Viễn cùng vài người khác cũng muốn chạy đến khen một câu “Anh Khoát đỉnh quá!”.
Nhưng Phí Thế Kiệt đã kín đáo cản lại: “Ôi, mấy cậu qua bên kia xem đi, coi chừng trọng tài có ghi sai thời gian không. Nghe bảo mấy năm trước từng xảy ra chuyện như vậy rồi, lỡ có ai lén lút gian lận thì sao?”
“Hả? Ban ngày ban mặt mà cũng có chuyện này á??”
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (*) thôi mà.”
(*) Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: là một câu nói dân gian, mang ý nghĩa rằng không nên quá tự tin vào những điều tưởng chừng như chắc chắn, vì trong cuộc sống luôn tồn tại những yếu tố bất ngờ, rủi ro có thể xảy ra. Câu nói này nhắc nhở chúng ta nên cẩn trọng, không nên chủ quan trước bất kỳ tình huống nào, dù cho nó có vẻ an toàn hay ít rủi ro. Đồng thời, nó cũng khuyên con người nên chuẩn bị tinh thần và kế hoạch dự phòng cho những tình huống bất ngờ.
TBC
Hà Viễn cùng những người khác đều cảm thấy kinh ngạc cực độ, nhưng vẫn không nói hai lời, lập tức chạy đến chỗ trọng tài để kiểm tra, sợ có kẻ nước đục thả câu. Chỉ trong chốc lát, đám đông lớp 3 đã tản ra chỗ khác, chỉ còn lại Trần Khoát và Chương Vận Nghi đứng trò chuyện. Phí Thế Kiệt thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại, và trước mắt cậu ấy là một cảnh tượng như thế này —
Chàng trai trước giờ vẫn luôn đứng thẳng tắp, lúc này vô thức cúi thấp xuống, như thể muốn nghe rõ lời cô gái nói, hoặc cũng có thể là muốn để cô gái ấy nghe rõ giọng mình.
Khoảng cách giữa họ không quá gần, nhưng cũng không quá xa, vừa vặn phù hợp.
Cô gái hơi ngẩng đầu, không biết vừa mỉm cười nói gì đó, rồi lui về sau mấy bước, giơ máy ảnh lên, có vẻ như đang hướng dẫn anh cách tạo dáng chụp hình.
Chàng trai cầm chai nước trong tay, vì xấu hổ và khó xử mà vẻ mặt thoáng cứng đờ, nhưng cuối cùng vẫn làm theo, dù động tác có phần gượng gạo.
Cô gái bật cười khanh khách.
“Lớp trưởng,” Cô không còn cách nào khác, đành chạy lên trước mặt anh, giơ tay làm động tác hướng dẫn: “Cậu phải thế này này — mở vai ra, thả lỏng, thả lỏng nào ~”
Trần Khoát cảm thấy khó xử quá trời, anh không thể cứ đứng yên bất động được sao? Cũng không cười được sao?
Anh miễn cưỡng kéo khóe môi lên, gượng cười.
Chương Vận Nghi lập tức cảm thấy hối hận. Lúc nãy khi anh chạy xong đến xin nước, cô nên chụp ngay khoảnh khắc ấy mới phải.
Nụ cười khi đó tự nhiên biết bao! Còn bây giờ, cứ như có người đang bắt cóc anh vậy. Thôi bỏ đi, cô cũng không muốn làm khó anh nữa, nếu không thì cô sẽ nghi ngờ có ai đang kề d.a.o vào cổ ép anh mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-70.html.]
Thấy cuối cùng cô cũng buông tha cho mình, Trần Khoát như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Phí Thế Kiệt bị Hà Viễn kéo đi vòng quanh trọng tài, Chương Vận Nghi lục trong túi, tìm thấy hai viên socola hạt trăn cuối cùng, lập tức tiện tay đưa cho Trần Khoát: “Lớp trưởng, ăn cái này giúp phục hồi thể lực nhanh hơn đó.” Cô ngó về phía xa, rồi nói tiếp: “Tớ phải đi rồi đây.”
Bây giờ cô chính là một viên gạch, chỗ nào cần là có mặt ở chỗ đó. Vẫn còn bao nhiêu việc đang chờ cô xử lý đây này.
Trần Khoát biết cô bận, khẽ gật đầu.
Tiết trời mùa thu mát mẻ, anh dõi theo bóng lưng cô ngày một xa dần. Đột nhiên, lưng anh nặng trịch, như thể có cả một ngọn núi đ è xuống. Không cần quay đầu, anh cũng biết là ai. Phí Thế Kiệt quàng tay siết lấy cổ anh, hất cằm cười hề hề: “Hoàn, hồn, đi.”
Cái này gọi là dùng gậy ông đập lưng ông!
Lúc trước còn không biết xấu hổ mà chê người ta, bây giờ thì thằng nhóc này cũng y hệt vậy còn gì?
Trần Khoát nhớ lại chuyện trước đó, bật cười bất đắc dĩ: “Thần kinh.”
Phí Thế Kiệt cười hừ một tiếng: “Là tôi thần kinh, hay là cậu có vấn đề?”
Vấn đề gì á? Mới sáng sớm đã chạy ra sân thể dục chạy bộ, đúng là không thể hiểu nổi. Nếu không quen nhau nhiều năm, chắc cậu ấy cũng bị cái tinh thần trách nhiệm tập thể của ông lớp trưởng này làm cảm động mất rồi.
Nói chung thì, chuyện này cũng đủ để cậu ấy cười suốt một năm rồi.
…
Chương Vận Nghi vốn thích ăn sô-cô-la, lần này đến đại hội thể thao cũng mua cả đống. Nhưng cô lại chọn mặt gửi quà, chỉ cho con gái, con trai thì không có phần. À không, Trần Khoát là ông chủ, là ngoại lệ — cần phải là ngoại lệ! Dù gì thì anh cũng chạy 1500m, còn giành được cả huy chương, xứng đáng được nhận thưởng!
Còn mấy anh chàng chỉ chạy tiếp sức 100m mà đã mặt dày xin sô-cô-la của cô á hả, đừng có mơ.
Ban đầu Trần Khoát không biết chuyện này, mãi đến khi đến khu thi đấu ném lao của nam mới tình cờ nghe được. “Chương Vận Nghi thiên vị quá trời! Tôi nói là tôi sắp xỉu rồi, phải có sô-cô-la mới cứu nổi, đoán xem cậu ấy nói gì? Vậy mà cậu ấy lại bảo thi xong rồi hẵng xỉu!”
Mấy nam sinh khác cười ầm lên, chẳng ai thật sự phản đối, chỉ thấy chuyện này quá sức hài hước.
Thẩm Minh Duệ thì mắng thẳng: “Là tiền riêng của chị đại nhà tôi bỏ ra, chứ có phải quỹ lớp đâu! Tôi còn chẳng có nữa là, cậu đòi cái gì mà đòi? Cút đi!”
Một mình cậu ấy chọi năm, mắng cho họ té tát không ngóc đầu lên nổi.
Trần Khoát vẫn luôn đứng một bên nghe, tay đút túi quần, chạm vào hai viên sô-cô-la kia.