Đối với hầu hết học sinh lớp 12 mà nói, trước mắt là không có gì quan trọng hơn kỳ thi đại học vào năm sau cả. Nhưng ngoại trừ thời gian ngủ ra, nếu suốt cả ngày chỉ có học và học thì không khỏi cũng quá mệt mỏi, cho nên dù là con trai hay con gái thì cũng đều sẽ tranh thủ chút thời gian hiếm hoi để tìm chút niềm vui.
Sau khi tắt đèn xong, ký túc xá nam sinh thường xuyên bàn tán về các bạn nữ.
Cái tên Chương Vận Nghi được nhắc đến nhiều lần nhất. Có lẽ là vì muốn bảo vệ danh dự của lớp 3, nên bọn con trai đều nhất trí rằng, phóng mắt nhìn khắp tất cả các học sinh khối 12, ít nhất là ở các lớp tự nhiên, cô chính là người xinh đẹp nhất. Tất nhiên, vẫn có một số ít người phản đối, bởi vì gu thẩm mỹ là chuyện chủ quan, ngay cả những nhan sắc hàng đầu trong giới giải trí cũng có người chê xấu mà.
TBC
Phí Thế Kiệt nhếch môi cười, vẫn cảm thấy được cưng chiều mà lo sợ. Bởi vì tâm trạng đang tốt, nên cậu ấy cũng lười tính toán chuyện bị thằng con bất hiếu Trần Khoát đá một phát ban nãy.
Hai người rời khỏi lớp học, đi về phía cầu thang bên kia.
“Cậu nói xem, sao cậu ấy lại nhờ tôi mua cà phê giúp nhỉ?” Phí Thế Kiệt cười ngốc nghếch hỏi.
Trần Khoát: “…”
Anh nhìn cậu ấy, im lặng một lúc rồi buông một câu: “Cậu có vấn đề gì à?”
“Cút đi!”
Chửi thì chửi, nhưng khi đang bước xuống cầu thang, Phí Thế Kiệt vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại. Đúng là con người ta thường sẽ ảo tưởng ra vài chuyện khiến bản thân vui vẻ, nhưng suy nghĩ thái quá cũng không được. Khiêm tốn và tự nhận thức được bản thân mới là phẩm chất đáng quý. Đừng có mà mắc cái bệnh chỉ cần người đẹp nói với mình một câu thì đã mơ tưởng miên man rồi.
“Nhưng mà cậu ấy cũng liều thật đấy. Hồi hè vừa rồi tôi uống một ly cà phê Tuyết đỉnh, mất ngủ đến tận ba giờ sáng.” Phí Thế Kiệt nhớ lại chuyện này vẫn còn cảm thấy kinh hãi, may mà lúc đó đang là nghỉ hè. “Lên lớp 12 rồi, đúng là khác thật.”
Trong lớp Chương Vận Nghi chắc chắn không phải học sinh cá biệt, nhưng cũng không thuộc nhóm người cực kỳ chăm chỉ.
Cô còn khá ham chơi, hồi năm lớp 11 cứ tan học là chuồn ngay ra ngoài, chỗ nào đông vui là chỗ đó có cô.
Bây giờ ngay cả cô cũng phải uống cà phê để tỉnh táo, người lúc nào cũng thảnh thơi như Phí Thế Kiệt cũng bắt đầu cảm thấy áp lực. “Không được, một lát nữa cậu mua sách gì, tôi cũng lấy một cuốn!”
Trần Khoát liếc xéo cậu ấy một cái. “Cậu cứ nâng điểm Tiếng Anh của mình lên trước đã, chuyện khác thì để tính sau.”
Phí Thế Kiệt lập tức cảm thấy đau đầu. “Tôi đúng là hận c.h.ế.t bọn quỷ phương Tây.”
Trần Khoát mắt điếc tai ngơ, làm như không nghe thấy. Hai người đi xuống cầu thang, rời khỏi tòa nhà dạy học, hòa vào dòng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-7.html.]
Căng tin trường học có không ít cửa hàng, món ăn cũng phong phú, nhưng cũng giống như cơm nhà, dù có ngon đến đâu thì ăn mãi cũng chán. Từ Thi Thi cùng bạn cùng phòng của cô ấy đi mua mì ly, còn Chương Vận Nghi thì vẫn đi cùng Đới Giai. Giờ phút này, cô nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ. Hồi còn đi học, cô chê căng tin bao nhiêu, thì đến khi đi làm rồi mới thấy nó đáng quý bấy nhiêu.
“Cậu ăn cái gì?” Đới Giai cầm ví tiền, hỏi.
Chương Vận Nghi đói đến mức bụng sôi ùng ục, cái này muốn ăn, cái kia cũng muốn ăn.
Cô mua một cái đùi gà om to gần bằng bàn tay mình, rồi thêm một bát mì lạnh. Đới Giai thì mua cơm.
Chương Vận Nghi nhìn chằm chằm vào mầm đậu xào và trứng sốt cà chua trong khay cơm của Đới Giai, thắc mắc hỏi: “Sao cậu lại không mua món mặn thế?”
Đới Giai gắp một miếng trứng cuộn sốt cà chua, trả lời: “Đây nè.”
Ở trong lòng Chương Vận Nghi, trứng gà làm gì có tư cách chen vào nhóm các món mặn. Cô phản đối ngay: “Tớ nói là thịt cơ mà...”
“Nghỉ hè ở nhà, bữa nào cũng ăn, tớ đã thấy ngán lắm rồi.”
Lý do của Đới Giai nghe rất hợp lý, nhưng Chương Vận Nghi vẫn cảm thấy vô cùng đáng ngờ. Nếu là người khác, cô còn có thể nghi ngờ là do thiếu tiền tiêu vặt, nhưng với Đới Giai thì hoàn toàn không cần phải lo lắng chuyện đó.
Bố của Đới Giai và bố của cô đều làm trong ngành công an, mẹ của Đới Giai thì làm ở doanh nghiệp nhà nước, gia cảnh khá tốt so với mặt bằng chung trong thành phố. Chương Vận Nghi còn đang định hỏi tiếp, nhưng nhìn thấy Đới Giai ăn đậu giá thật sự rất ngon lành, nên lời định nói lại nuốt trở vào. Cô dứt khoát dùng đũa gỡ thịt đùi gà đã om mềm đến mức có thể dễ dàng rút xương ra, đặt lên phần cơm trắng trong khay của Đới Giai.
“Thịt kho siêu đậm đà luôn, chị Giai, ăn thử đi ~”
Đới Giai sững lại, rồi bật cười. “Ừm!”
Hai người chia sẻ bữa trưa với nhau, ăn xong thì khoác tay nhau trở về ký túc xá. Giờ nghỉ trưa kéo dài hai tiếng, nhất định phải tranh thủ ngủ một chút để lấy lại sức, nếu không thì buổi chiều có bốn tiết học, lấy đâu ra tinh thần mà nghe giảng chứ.
Không khí trong khuôn viên trường bỗng chốc trở nên yên tĩnh hẳn.
Chương Vận Nghi súc miệng xong, nhanh chóng trèo lên giường trên, định nhẩm vài từ vựng, nhưng không ngờ là còn chưa được hai phút thì đã chìm vào giấc ngủ say —— Trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ, cô lại một lần nữa âm thầm thành kính cầu nguyện, mong rằng có thể trở lại năm hai mươi bảy tuổi.
...
Mười bảy, mười tám tuổi, khi đói bụng thì có thể ăn cả một con bò.