Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-06-10 14:52:03
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhậm Tư Mẫn cảm động muốn khóc: “Chị của em ơi, em yêu chị!”
Chương Vận Nghi không chần chừ thêm nữa, ôm mấy chai nước chạy thẳng về phía bên kia sân vận động, tinh thần phấn chấn, tràn đầy năng lượng. Nhậm Tư Mẫn như con cá c.h.ế.t nằm bẹp trên đất, thầm cảm thán: Chương Vận Nghi đúng là có nguồn năng lượng vô tận mà…
Trên đường chạy, các nam sinh chuẩn bị thi đấu đang khởi động.
Có người quyết tâm giành chiến thắng, cũng có người ngáp dài uể oải, nhìn qua là biết bị ép đi thi cho đủ quân số vì lớp không còn ai tham gia.
Trần Khoát đứng một bên, cũng có mấy người vây quanh anh. Anh dường như không để tâm lắm, lúc kéo giãn cơ thỉnh thoảng lại đứng thẳng lên, liên tục nhìn quanh. Phí Thế Kiệt cũng để ý đến, bèn nhìn theo ánh mắt anh, thắc mắc: “Cậu đang nhìn cái gì thế?”
“Không có gì.” Trần Khoát cụp mắt đáp.
Nhưng mà vừa nói xong, anh lại lấy cớ uống nước để tiếp tục nhìn ra xa.
Từ đằng xa, ánh mắt anh xuyên qua đám đông, bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Dưới ánh nắng chiều, cô đang chạy về phía anh. Bả vai anh hơi cứng lại, rồi vặn nắp chai nước, tiện tay đưa cho Phí Thế Kiệt mà không thèm liếc mắt nhìn cậu ấy lấy một cái: “Cầm giúp tôi.”
Chương Vận Nghi thở không ra hơi mà chạy đến, nói còn không rõ chữ.
Trần Khoát sải bước đến trước mặt cô, lẳng lặng nhìn cô hai giây, rồi nhận lấy mấy chai nước cô đang ôm, “Làm sao thế?”
Chương Vận Nghi nóng đến mức không chịu nổi, lấy tay quạt quạt gió, thở không đều mà trả lời: “May quá, vẫn chạy đến kịp, lớp trưởng, cậu vẫn chưa thi đúng không?”
“Chưa.” Trần Khoát đáp, “Cũng sắp bắt đầu rồi.”
“Vậy… vậy thì tốt rồi!” Chương Vận Nghi chạy quá nhanh, gương mặt cũng đỏ bừng, nhưng vẫn không quên cổ vũ anh: “Lớp trưởng cố lên nha! Tớ có viết bài cổ vũ cho cậu đấy, chắc lát nữa sẽ phát trên loa.”
Trần Khoát bất đắc dĩ cười: “Không đến kịp cũng không sao, lần sau đừng chạy vội thế nữa.”
Phí Thế Kiệt và Hà Viễn cũng chạy lại đây, nhắc Trần Khoát chuẩn bị vào vạch xuất phát. Anh thu lại ánh mắt đang nhìn Chương Vận Nghi, khẽ “ừ” một tiếng, rồi buông một câu không rõ là nói với ai: “Chưa chắc đã lấy được huy chương đâu.”
Anh nói rất khẽ, sân vận động đông người, không khí náo nhiệt, Chương Vận Nghi còn đang điều chỉnh nhịp thở, hoàn toàn không nghe thấy gì cả.
…
Các vận động viên vào vị trí của mình.
Chương Vận Nghi cũng len vào đám đông, hồi hộp chờ còi hiệu lệnh vang lên. Cô dán mắt vào Trần Khoát, dường như anh chẳng căng thẳng chút nào, như một mũi tên lao vút về phía trước, vô cùng tự do, cũng vô cùng mạnh mẽ. Rõ ràng đây chỉ là một buổi đại hội thể thao do trường học tổ chức, nhưng không khí vẫn khiến cô bị cuốn theo, tim như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Cô lập tức giơ máy ảnh lên, mắt chăm chú dõi theo anh, ngón tay liên tục nhấn nút chụp. Nhưng anh chạy quá nhanh. Mà kỹ thuật của cô lại chỉ có hạn, chụp lia lịa mà chẳng được mấy tấm rõ nét.
Đợi đến khi nghe thấy tiếng cổ vũ từ các lớp khác, Chương Vận Nghi mới sực nhớ ra và hét lớn: “Cố lên! Cố lên! Lớp trưởng cố lên a a a a!!”
Phí Thế Kiệt suýt nữa thì bị giọng của cô làm chấn động màng nhĩ, vội đứng cách xa ra một chút: “... Này, bây giờ cậu không thể hét ‘lớp trưởng cố lên’ được đâu, theo tôi biết thì lớp trưởng lớp 5 cũng đang chạy kìa, lỡ cậu ta hiểu nhầm là cậu đang cổ vũ cho cậu ta thì sao?”
“Thật vậy sao?” Chương Vận Nghi lập tức ngậm miệng lại, cảnh giác nhìn quanh. Cô không muốn người khác hưởng ké sự cổ vũ nhiệt tình của mình đâu.
Cô hỏi: “Vậy phải làm sao đây?”
TBC
Phí Thế Kiệt không hiểu nổi, bình thường Chương Vận Nghi lanh lợi bao nhiêu, sao bây giờ lại đần ra thế này. Cậu ấy dở khóc dở cười: “Anh Khoát của bọn tôi cũng đâu phải mang họ Lớp, người ta có tên đàng hoàng mà?”
Chương Vận Nghi cũng bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-69.html.]
Cô luôn gọi anh là lớp trưởng, hoặc trong lòng gọi là ông chủ, nhưng thật sự chưa từng gọi tên anh. Nghĩ kỹ lại thì đúng là có hơi lạ thật.
Đúng lúc này, Trần Khoát đã sắp hoàn thành một vòng chạy, chẳng mấy chốc sẽ chạy ngang qua chỗ họ đứng. Chương Vận Nghi hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, vận nội lực mà hét lớn: “Trần Khoát cố lên a a a a!!”
Phí Thế Kiệt giật nảy mình, nhìn cô đầy thán phục, giơ ngón cái lên.
Giọng của chị gái này đúng là to lớn vang dội thật, át hẳn cả tiếng cổ vũ của những người khác xung quanh luôn.
Mà hiển nhiên, giọng cô cũng bị cơn gió cuốn đi, truyền thẳng vào tai Trần Khoát. Anh hiếm khi phân tâm khi chạy, nhưng vừa nghe thấy tên mình được hét vang như vậy, anh khẽ sững lại trong thoáng chốc. Nhưng chỉ trong một giây, tốc độ của anh lại càng nhanh hơn. Anh không nhìn về phía cô, nhưng khi chạy ngang qua vẫn cảm nhận rõ sự hiện diện của cô.
Mà cùng lúc đó, giọng đọc trên loa phát thanh vang lên, truyền đi khắp sân vận động —
“Trần Khoát, Trần Khoát, trời cao đất rộng!”
“Dưới chân cậu không chỉ là đường chạy, mà còn là một cuộc đời luôn tiến về phía trước!”
Anh chạy quá nhanh, nhanh đến mức phổi như đang bốc cháy. Cả cơ thể nóng rực, như một mũi tên rời cung, lao về phía bất kỳ nơi nào anh muốn đến.
Phí Thế Kiệt đứng bên cạnh Chương Vận Nghi cũng bật cười trêu chọc: “Anh Khoát vẫn là anh Khoát, gươm sắc không bao giờ cùn, đúng là văn võ song toàn nhỉ? Nhưng mà nói thật, hôm nay cậu ấy có phong độ tốt đến bất ngờ, tí nữa tôi phải hỏi xem có phải là đã uống cả thùng Red Bull không mới được.”
“Lớp trưởng rất chăm chỉ mà.” Chương Vận Nghi chăm chú nhìn theo bóng dáng Trần Khoát, vô thức đáp lời. “Mấy ngày nay sáng nào tớ ra sân vận động học bài cũng thấy cậu ấy chạy khởi động cả.”
Vậy nên mới nói, không ai có thể tùy tiện thành công được cả.
Chắc chắn là lớp trưởng đã lén chạy không biết bao nhiêu lần cự ly 1500m này rồi.
Phí Thế Kiệt ngớ người: “Hả??”
Mấy ngày nay cậu ấy cảm thấy rất kỳ lạ, Trần Khoát dậy sớm mà không xuống căng tin mua đồ ăn sáng. Có lần cậu ấy hỏi, Trần Khoát chỉ nói là quên mất.
Cậu ấy cũng không hỏi lại.
Giờ đây, vạch đích của cuộc đua 1500m đã ở ngay trước mắt. Chương Vận Nghi chẳng còn tâm trí đâu mà nói chuyện nữa, chai nước suối trong tay cô sắp bị bóp méo vì hồi hộp rồi. Đúng thật là Trần Khoát chạy rất nhanh, nhưng có hai nam sinh khác cũng chạy sát phía sau, suýt chút nữa thì đã vượt lên, khiến người xem không khỏi nín thở đổ mồ hôi.
Phí Thế Kiệt chậm rãi quay đầu nhìn về phía Chương Vận Nghi, vẻ mặt như đang suy tư gì đó, trong đầu lóe lên một suy nghĩ không thể tin được.
Không phải chứ? Không phải chứ?? Không phải chứ???
Cuối cùng, Trần Khoát là người đầu tiên lao qua vạch đích. Dù đã quen với cường độ vận động cao, nhưng sau khi hoàn thành quãng đường này trong một hơi, hơi thở của anh vẫn gấp gáp, toàn thân đầm đìa mồ hôi, cơ thể có cảm giác đau nhức như bị xé rách, nhưng cũng rất sảng khoái.
Anh chống tay lên đầu gối, cúi người thở d ốc.
Xung quanh có rất nhiều người vây lấy anh, chỉ cần nhìn xuống cũng thấy một rừng giày. Nhưng duy chỉ không có đôi giày trắng kia. Xuyên qua khe hở, anh nhìn thấy chắc là cô không chen vào được, chỉ đứng xa xa nhìn anh.
Hà Viễn ném cho anh một chiếc khăn thấm mồ hôi, anh giơ tay đón lấy.
Phí Thế Kiệt cũng định đưa nốt chai nước đang uống dở của mình cho Trần Khoát, nhưng anh lại làm như thể không nhìn thấy, cũng chẳng đón lấy.
Chờ đến khi bản thân đỡ chật vật hơn một chút, anh bước về phía Chương Vận Nghi, đưa tay nhận lấy chai nước khoáng từ cô. Giọng anh có chút khàn, nhưng vẫn mang theo ý cười rất nhạt: “Nhờ lời chúc của cậu, tôi đã lấy được huy chương rồi.”