Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 68
Cập nhật lúc: 2025-06-10 14:51:50
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không còn chuyện gì nữa chứ?”
Không để ý đến vẻ mặt trợn mắt há hốc miệng của Mễ Hinh, Trần Khoát thản nhiên xoay người, nhàn nhã quay trở lại lớp học.
Mễ Hinh hoàn hồn lại, suýt nữa thì giơ ngón giữa về phía bóng lưng của anh. Cô ấy muốn hét lên một câu “Anh chính là thích Chương Vận Nghi!”, nhưng vẫn còn chút lý trí, biết rằng nếu thực sự gào lên cho cả thế giới biết, thì chẳng khác nào đang hại người cả. Cuối cùng, cô ấy chỉ đành nhét tờ năm mươi tệ vào túi rồi xuống lầu.
Trần Khoát bước vào lớp từ cửa sau, vừa ngước lên đã nhìn thấy Chương Vận Nghi đang cúi đầu trên bàn. Còn vài phút nữa là chuông vào học sẽ reo lên, Đới Giai cũng đã quay về chỗ ngồi của mình.
Anh vô thức chậm bước lại. Đi qua lối đi này, nhất định sẽ ngang qua bàn học của cô.
Chương Vận Nghi nhận nhiệm vụ hậu cần từ Châu An Kỳ. Khi nghe cộng sự mới Nhậm Tư Mẫn trong lúc vô tình cảm thán một câu: “Đây là đại hội thể thao cuối cùng của cấp ba rồi nhỉ?”, cô mới giật mình nhận ra. Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện quan trọng nhất của lớp 12 chính là kỳ thi đại học năm sau, nhưng những trải nghiệm này chẳng lẽ không quan trọng sao?
Cô là người duy nhất trong bốn mươi hai học sinh ở đây từng có thanh xuân, từng đánh mất thanh xuân, rồi lại được ban tặng thanh xuân một lần nữa.
Cô hiểu rõ hơn ai hết, trong tương lai những ký ức này sẽ quý giá đến nhường nào.
Nhưng bây giờ mà bảo cô đi tìm Tôn Khải Toàn để đăng ký lại thì cũng không thể nào được…
Nhưng dù vậy thì cô vẫn muốn tận dụng năng lượng nhiệt huyết dồi dào của mình, cũng tranh thủ cố gắng đóng góp hết sức cho lớp. Nghĩ thế, cô hào hứng xin danh sách từ Tôn Khải Toàn. Lúc này, cô đang hết sức nghiêm túc chọn ra chiếc bút đẹp nhất, cẩn thận điền thông tin theo thứ tự thời gian của các trận đấu.
Trần Khoát tưởng là cô đang làm bài kiểm tra, tiện mắt nhìn xuống, rồi lại sững người, cô đang viết tên anh.
Chương Vận Nghi vừa nhấc bút, tỉ mỉ viết một chữ “Trần”, rồi lại viết thêm chữ “Khoát”.
Cảm giác có ai đó đứng bên cạnh, cô theo thói quen ngước mắt lên. Thấy anh đang nhìn vào tờ giấy của mình, cô bỗng nảy ra một ý, lập tức khoe công trạng: “Lớp trưởng, cậu xem này, tớ thực sự rất hợp làm hậu cần đấy, chọn tớ đúng là không sai mà ~”
Trần Khoát nhận lấy tờ danh sách vẫn còn chưa điền xong từ cô, mắt anh dừng lại trên tên mình lâu hơn một chút. “Đúng là thích hợp thật.”
Chương Vận Nghi cảm thấy hài lòng mà cười tít mắt. Ở kiếp trước, cô làm nô lệ cho tư bản cũng sống rất tốt. Khi đó, họ hàng thân thích và bố mẹ đều lo cô sẽ không thích nghi nổi với môi trường công sở, bởi vì cô chưa từng đi làm một ngày nào. Họ sợ cô sẽ thất bại thảm hại, đến mức bố mẹ còn lo lắng dành dụm một khoản tiền, tính mở quán trà sữa gì đó cho cô kinh doanh. Nhưng cô không cam tâm, nhất quyết muốn thử một lần. Kết quả là, cô đã làm rất tốt!
Cô không chỉ trụ được, mà còn sống vui vẻ suốt một năm.
Sau khi cười xong, cô lại thuận miệng nịnh nọt: “Đến lúc cậu chạy 1500 mét, tớ nhất định sẽ ra cổ vũ cậu giành huy chương!”
Chạy 1500 mét cỏn con mà thôi, sao có thể làm khó được ông chủ chứ.
Trần Khoát bật cười, trả danh sách lại cho cô: “Tham gia là chính, không chắc là có huy chương hay không đâu.”
Chương Vận Nghi tiếp tục tâng bốc: “Khiêm tốn quá rồi đó nha ~”
TBC
Hai người trò chuyện vui vẻ, cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên mới dừng lại. Đợi đến khi Trần Khoát quay về chỗ ngồi, còn Từ Thi Thi nãy giờ vẫn luôn bàng quan ngồi nghe Chương Vận Nghi nịnh nọt, làm bộ muốn nôn: “Nịnh giỏi thật đó, trên mặt cậu đang viết rõ hai chữ ‘nịnh hót’ luôn rồi kìa!”
Chương Vận Nghi lập tức đưa tay sờ mặt, không lẽ rõ ràng đến vậy sao? Cô đã cố gắng kiềm chế lắm rồi mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-68.html.]
Từ Thi Thi quay ra hỏi Thẩm Minh Duệ: “Cậu thấy đúng vậy không?”
Thẩm Minh Duệ đang chỉnh tóc, chu môi thổi nhẹ phần mái trước trán: “Chị Thi, cậu bảo tôi nên nói gì với cậu đây. Chị đại mà nịnh lớp trưởng, thì cũng chính là hai chúng ta đang nịnh lớp trưởng. Sau này bọn mình có chỗ dựa rồi, xin nghỉ học hay trốn trực nhật, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Chương Vận Nghi: “???”
Đây là đang muốn giành bát cơm của cô sao?
Từ Thi Thi làm bộ bừng tỉnh ngộ, vỗ tay: “Tuyệt vời!”
Chương Vận Nghi cười mắng: “Mơ đẹp nhỉ.”
Những ai dám giành bát cơm của cô, cô sẽ bắt hết, không chừa một ai cả.
“Tớ là người đẹp, tất nhiên phải mơ đẹp rồi ~”
Câu chuyện rẽ sang hướng khác, Từ Thi Thi cũng quên luôn chuyện định nói ban nãy, cô ấy phát hiện ra hình như lớp trưởng rất hưởng thụ sự nịnh hót của Chương Vận Nghi thì phải.
-
Trong sự mong chờ háo hức của tất cả học sinh, đại hội thể thao đã đến. Nói là nhón chân mong chờ cũng không quá chút nào, ngay cả Chương Vận Nghi cũng lo lắng nếu hai ngày này mà trời mưa thì cô sẽ lại muốn oán trời trách đất tiếp mất. May mắn thay, hôm khai mạc đại hội thể thao, thời tiết vô cùng đẹp, thậm chí nhiệt độ còn cao hơn mấy ngày trước vài độ nữa.
Chương Vận Nghi kiêm nhiều vai trò một lúc.
Viết bài phát biểu truyền cảm hứng, làm hậu cần, và cả làm nhiếp ảnh gia — đây là chuyện cô mới nhớ ra ngày hôm qua. Nếu cô không nhầm, thì ở kiếp trước hội học sinh cũng có người chụp ảnh, nhưng vì có quá nhiều lớp nên lớp 3 của họ chẳng có mấy tấm lưu lại.
Cô hy vọng là lần này sẽ khác, dù chỉ là một chút khác biệt cũng được.
Cô muốn chụp cho mấy người bạn đáng yêu của mình ít nhất một bức ảnh, để sau này khi lật lại, ai cũng phải bật cười vì kỷ niệm ấy.
Thế nên, vào giờ nghỉ trưa, cô gọi cho dì nhỏ để mượn máy ảnh và giải thích lý do.
Dì nhỏ của cô vui lắm, cứ khen cô suốt, rồi trước giờ tự học buổi tối còn lái xe đến trường để đưa máy ảnh cho cô nữa.
Quả nhiên, đám bạn trong lớp nhìn thấy ai cũng vui vẻ, mấy nam sinh nữ sinh còn tạo dáng đủ kiểu để cô chụp cho nữa.
Hệ quả của việc ôm nhiều vai trò là cô bận đến mức chẳng có thời gian uống nước. Cô vô cùng nghi ngờ mình chính là người bận rộn nhất trường lúc này.
Khó khăn lắm mới có chút thời gian nghỉ ngơi, cô giở danh sách mình chuẩn bị ra xem, vừa nhìn lập tức vội túm lấy Nhậm Tư Mẫn: “Nhóm nam chạy 1500 mét sắp bắt đầu chưa?”
Nhậm Tư Mẫn ngồi phịch trên bãi cỏ, mệt đến mức chẳng muốn mở miệng: “… Hình như là rồi đó?”
“Được rồi!” Chương Vận Nghi lập tức bừng sức sống, vội vàng lấy mấy chai nước ôm vào lòng, “Cậu cứ nghỉ đi, tớ đi đưa nước đây.”