Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-06-10 14:51:03
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước ánh mắt oán trách lên án của Ngô Sảng và Hứa Hàng, Chương Vận Nghi hoàn toàn thản nhiên. Nói lý lẽ gì chứ? Cô chính là chân lý đấy!
Mục đích đã đạt được, cô cũng không muốn nhìn hai người kia tức mà không dám nói, bèn chốt hạ: “Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của các cậu. Thôi được rồi, về lớp đi.”
Ngô Sảng và Hứa Hàng chỉ cảm thấy mình đúng là xui xẻo tận mạng, muốn phản đối lắm, nhưng vừa mở miệng ra lại liếc nhìn hai người trước mặt.
Chương Vận Nghi đang nhìn bọn họ, cười như không cười.
Bên cạnh cô, mặt Trần Khoát không có chút cảm xúc nào, cũng chẳng dễ chọc.
Đợi hai người kia đi rồi, Chương Vận Nghi mới quay sang Trần Khoát, sau khi tổng kết lại vụ tin đồn này, cô cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực. “Cạn lời thật đấy, đúng là rảnh quá không có việc làm mà. Một cốc cà phê thôi mà cũng suy diễn ra được đủ thứ như vậy.”
Trần Khoát dường như không mấy hứng thú với chủ đề này, chỉ ừ một tiếng, không tiếp lời.
“Cậu sao thế?” Chương Vận Nghi tưởng là anh khó chịu vì chuyện lúc nãy, suy nghĩ một lát rồi lên tiếng trấn an, “Lớp trưởng, cậu đừng lo. Sau này chắc chắn sẽ không có những chuyện vớ vẩn này nữa đâu. Bọn họ là đang rảnh rỗi sinh nông nổi, giáo viên cứ giao thêm bài tập là xong ngay ấy mà.”
Chuyện này đến đây cũng coi như giải quyết xong.
Còn về phía Lý Gia Việt, cô hiểu con người cậu ấy, nên khi tìm người hỏi về tin đồn, cô đã trực tiếp đi tìm Vu Khải, rõ ràng là không muốn có bất kỳ liên quan nào đến đối phương nữa, ngay cả trách mắng cũng không buồn phí lời.
Nếu Lý Gia Việt có hiểu biết về cô dù chỉ một chút, cậu ấy sẽ biết rằng, trong mắt cô, cậu ấy chỉ là người xa lạ, và cả đời này cũng không thể có bất cứ khả năng nào khác.
Trần Khoát liếc nhìn cô, lần này mới khẽ gật đầu: “Đi thôi.”
Cô bước theo sau anh, nhưng nhanh chóng nhận ra anh đang đi về hướng khác.
Tòa nhà lớp 12 có mấy cầu thang, xét về khoảng cách, anh đã chọn con đường xa hơn. Ban nãy chỉ cần vài bước là đến lớp 3, bây giờ lại phải đi một vòng lớn.
Cô không biết anh đang suy nghĩ gì, thỉnh thoảng chỉ có thể lén quay sang nhìn anh một cái.
Sau vài lần như vậy, Trần Khoát cũng nhận ra. Anh không tránh đi mà nhìn thẳng lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
“Tôi không có gì đâu.” Anh nói, giọng điệu bình thản. “Chỉ là cảm thấy có chút bất lực, như thể đã gây rắc rối cho cậu vậy.”
Mặc dù Chương Vận Nghi không hiểu hết ý anh, nhưng vẫn cảm thấy hài lòng. Đấy, ông chủ nói chuyện có khác. Sau khi vui vẻ xong, cô lại hỏi lại: “... Rắc rối?”
Ngẫm lại thì đúng là có chút phiền phức thật, nhưng cũng không phải do anh gây ra mà. Mà nếu anh thực sự thấy phiền phức và khó chịu, thì cũng không phải lỗi của cô.
Hành lang có học sinh đi qua đi lại, trời đã dần chạng vạng. Bầu trời cam rực rỡ như bị ai vẩy mực, loang ra sắc tối mơ hồ.
Anh chăm chú nhìn cô: “Chẳng phải là cậu ta đã hiểu lầm rồi sao?”
Chương Vận Nghi rất muốn nói: Lớp trưởng à, nói chuyện cũng không bị tính phí đâu, cứ nói nhiều một chút đi.
Tính anh vốn tích chữ như vàng, đến mức cô phải vừa đoán vừa ngẫm mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói ngắn ngủi của anh. Cô khẽ cười, đáp: “Không có chuyện đó đâu, tớ với cậu ấy —”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-64.html.]
Nói đến đây, cô chợt cảm thấy hơi khó xử mà ngừng lại.
Bởi vì cô nhận ra, giải thích những chuyện này với một người chẳng liên quan... thật sự là hơi xấu hổ.
Trước đây, Chương Vận Nghi thậm chí còn chẳng nhắc đến Lý Gia Việt trước mặt Thẩm Minh Duệ, bởi vì hai người họ có quen biết gì đâu. Có những chuyện chỉ có thể tâm sự với bạn thân, hơn nữa còn phải là bạn nữ. Nhưng nhìn lớp trưởng có vẻ như chỉ cần cô nói một câu, anh sẽ sẵn sàng đi giải thích giúp cô, cô đành qua loa đáp lại: “Hồi mới khai giảng đã nói rõ ràng rồi. Cũng lớp 12 rồi mà… Tóm lại là, không có chuyện đó đâu.”
Trần Khoát khựng lại một chút.
Hồi mới khai giảng?
Anh nhớ lại lần vô tình gặp cô ở trung tâm thương mại. Lúc đó, cuối cùng cô đúng là đi xem phim một mình thật.
“Vậy à.” Trần Khoát khẽ trầm ngâm. “Không có gì thì tốt rồi.”
Thật ra là anh muốn hỏi rằng, liệu giữa họ có thực sự chẳng liên quan gì đến nhau không. Nhưng miệng lại như bị ai đó phong ấn, chẳng thể nào cất lời, đành phải thôi.
Hai người tiếp tục bước về phía trước. Có mấy nam sinh coi hành lang như sân nhà mình, vừa cầm chổi vừa cầm cây lau nhà đùa nghịch, khiến những người qua đường phải né xa. Trần Khoát giơ tay, khẽ che chắn Chương Vận Nghi, đồng thời đổi vị trí với cô, để cô đi phía trong, còn anh đứng bên trái cô.
Đi hết đoạn đường này, những chuyện cũ cũng xem như đã lật sang trang mới.
-
Giữa tháng 10, sân thể dục bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên, bởi vì đại hội thể thao sắp diễn ra rồi.
Chương Vận Nghi như thường lệ mà bước xuống bậc thang, đi lên đường chạy đổ nhựa, quan sát xung quanh. Tuần này rõ ràng là đã đông hơn tuần trước. Cô liếc nhìn vài lần, rồi bắt đầu tập trung vào việc học thuộc phương trình hóa học. Dậy sớm thật sự là một cực hình, nhưng cô phát hiện ra hiệu suất học thuộc buổi sáng lại cao hơn hẳn.
Học được một lúc, cô bắt đầu tắc tịt.
Nhưng cũng chẳng thể trách cô được. Cô tin rằng, bất kỳ người trưởng thành nào đã đóng gói trả lại hết kiến thức cho giáo viên mà bỗng dưng nhìn thấy mớ phương trình hóa học này cũng sẽ cảm thấy đau đầu thôi.
Khi cô đang rối đến mức lưỡi líu lại, thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ phía sau. Dường như sợ cô giận, đối phương chỉ bật cười một tiếng rồi nhanh chóng kìm lại.
Chương Vận Nghi chẳng cần quay đầu cũng nhận ra giọng nói ấy là của ai, nhưng vẫn vui vẻ kinh ngạc quay lại, là Trần Khoát đang đón lấy ánh mặt trời ban sớm mà chạy bộ, dáng vẻ thư thái, tràn đầy sức sống.
“Sao cậu lại ở đây thế?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Thật là kỳ diệu.
TBC
Phải biết rằng, chỉ cần trời không mưa, thì ngày nào cô cũng ra sân thể dục, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp anh.
Trần Khoát dừng bước chân lại, anh đã chạy được một vòng, xem như đã khởi động xong: “Vài ngày nữa là đại hội thể thao rồi.”
Trong lòng Chương Vận Nghi chợt hiểu ra, nhưng đồng thời lại có chút hả hê khi có người gặp họa.
Học sinh lớp 12 đã tham gia không biết bao nhiêu lần đại hội thể thao rồi. Lý do khiến sự kiện này vẫn được hoan nghênh, thực ra chỉ vì hai ngày đó không phải học. Mỗi lần tổ chức, cán bộ lớp đều phải đến chỗ từng người hỏi xem ai muốn đăng ký hạng mục nào không. Lúc đó, cả lớp sẽ ngay lập tức thi nhau giả điếc, đừng hỏi, hỏi chính là không nghe thấy, hỏi chính là cơ thể không khỏe không tham gia được.