Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-06-10 14:50:38
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Khoát và Chương Vận Nghi một trước một sau rời khỏi lớp học.
Anh không biết cô đang định dẫn anh đi đâu. Mấy lần định mở miệng hỏi nhưng rồi lại nuốt hết lời nói vào trong, chỉ có thể im lặng đi theo sau cô. Cô tìm anh có chuyện gì sao? Hay là, chuyện này không thể nói ngay trong lớp được?
Đi ngang qua lớp 3 và lớp 4, Chương Vận Nghi chậm bước lại, nghiêng đầu nhìn anh, nhưng lại bị biểu cảm nghiêm trọng trên mặt Trần Khoát làm cho giật mình. Anh làm sao thế này?
“Lớp trưởng, cậu có chuyện gì à?” Cô thăm dò hỏi, “Nếu cậu bận thì…”
“Không có việc gì cả.” Trần Khoát nhìn cô một cái, “Tôi không có việc gì cả, rất rảnh.”
“Thật chứ?” Sau khi nhìn thấy anh gật đầu chắc chắn, cô dẫn anh đến khu vực cầu thang. Lúc này, hành lang vắng vẻ, cô cũng yên tâm mà giải thích đầu đuôi câu chuyện cho anh: “Thật ra thì chuyện này to hay nhỏ tùy vào cách nhìn nhận của mỗi người. Với tớ thì đây là chuyện lớn, nên tớ nhất định phải làm rõ. Tớ đã hỏi rồi, cái người nói hươu nói vượn chính là một nam sinh lớp 11. Nghĩ thôi đã thấy tức muốn c.h.ế.t rồi!”
Đừng có mà nói với cô cái gì mà “thanh giả tự thanh” hay “trọc giả tự trọc” gì đó. Biết có người bịa đặt nói xấu mình sau lưng mà còn có thể thản nhiên làm như không có gì xảy ra thì đó mới là có vấn đề!
Cũng may bây giờ cô đã hai mươi bảy tuổi, đã biết kiềm chế bản thân mình. Chứ nếu là cô hồi mười bảy tuổi, thì tính tình cô sẽ nóng nảy hơn, chắc chắn cô sẽ trực tiếp lên loa phát thanh của trường mà hỏi thăm thẳng cậu bạn tên Ngô Sảng kia trước mặt toàn trường: Cậu là ai? Tôi quen cậu à? Nhà cậu ở đâu!
Trần Khoát hơi sững lại, hình như vẫn chưa hiểu hết ý cô. “Lớp 11 sao?”
“Đúng rồi!” Chương Vận Nghi cười mỉm, “Chính là cái thằng oắt con chạy đi nói nhăng nói cuội với Lý Gia Việt. Cuối cùng cũng bị tớ túm được rồi.”
“……”
Trần Khoát im lặng.
Nhưng nhớ lại lời cô vừa nói, anh dừng một chút rồi hỏi: “Cậu hỏi ai thế?”
Chương Vận Nghi đáp ngay không cần suy nghĩ: “Vu Khải.”
Rồi cô mới chợt nhận ra: “Cậu không biết cậu ấy đâu.”
Trần Khoát vốn định nói là anh có biết, cái cậu nam sinh vóc dáng không cao lắm kia. Nhưng cuối cùng lại không giải thích gì, chỉ thản nhiên “Ừm” một tiếng.
“Vậy nên, cậu dẫn tôi đi tìm cậu ta?” Anh hỏi.
Chương Vận Nghi nghĩ là anh không đồng tình với cách làm của mình. Cô biết là chắc chắn sẽ có người cảm thấy cô chuyện bé xé ra to, hoặc là dù có muốn tính sổ thì cũng không nên kéo Trần Khoát theo. Nhưng chuyện này liên quan đến cả hai người họ. Hơn nữa, bây giờ đang là năm cuối cấp đấy!
Không chặn đứng nguồn tin ngay từ đầu thì chỉ có hai khả năng: hoặc là bị lãng quên, hoặc là càng ngày càng lan rộng.
Mà nghĩ sao cũng thấy khả năng thứ hai cao hơn.
Như vậy thì sao mà được chứ? Cô đâu phải người vô hình, cô Triệu lại càng không phải!
“Đúng vậy.” Cô đoán Trần Khoát sẽ không muốn quan tâm đ ến mấy tin đồn vớ vẩn không ra đâu vào đâu này, bèn nói thêm: “Nhưng mà lớp trưởng, cậu cứ yên tâm, một lát nữa cậu không cần nói gì đâu, cứ để tớ hỏi, tớ xử lý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-62.html.]
Trần Khoát đã theo cô ra đây, đương nhiên là sẽ không phản đối, gật đầu đồng ý: “Được.”
Lớp 11 cũng là lớp khoa học tự nhiên, nằm ngay dưới lớp 3. Ngoài hành lang có một nữ sinh tóc ngắn đang sốt ruột nhìn ra. Vừa thấy Chương Vận Nghi đến, mắt cô ấy lập tức sáng lên, vội vàng chạy lại. “Chương Vận Nghi! Chờ cậu mãi!”
“Đến rồi đây!” Chương Vận Nghi lặng lẽ thò đầu vào nhìn, “Tên Ngô Sảng kia có ở đó không?”
“Có chứ.” Mặc dù không biết rốt cuộc có chuyện gì, nhưng thấy tình huống bí ẩn thế này lại bất giác hào hứng theo, “Tớ vẫn luôn để mắt đến cậu ta đấy!”
“Cảm ơn nhé.” Chương Vận Nghi lục lọi trong túi, móc ra một gói kẹo dẻo rồi dúi vào tay cô bạn, “Làm phiền cậu gọi cậu ta ra giúp tớ nhé ~”
“Không thành vấn đề!”
Cô bạn tóc ngắn vừa bước vào lớp, Chương Vận Nghi bỗng xoay người lại, suýt chút nữa thì đụng phải Trần Khoát phía sau. Khoảng cách giữa hai người khá gần, cô lập tức dặn dò anh: “Lớp trưởng, cậu ra cửa trước chặn cậu ta lại giúp tớ với. Tớ sợ lát nữa cậu ta nhìn thấy tớ thì sẽ chạy mất.”
Lúc tung tin đồn bịa đặt thì hả hê lắm, đến khi bị tóm lại muốn chạy ư? Đâu có chuyện gì dễ dàng như vậy.
Trần Khoát cảm thấy hơi mơ hồ.
Bảo anh đi chặn người sao?
Anh đã hơi hối hận vì đồng ý đi theo cô rồi. Nhưng nhìn gương mặt đầy quyết tâm kia, anh chỉ có thể bất lực gật đầu, “... Được.”
Anh nghi ngờ rằng cô kéo anh theo đến đây chỉ để làm chân chặn người.
TBC
Dù vậy nhưng anh vẫn nhấc chân bước về phía cửa trước lớp 11. Chương Vận Nghi thì trốn ở cửa sau, lặng lẽ quan sát. Nhìn tấm lưng rộng rãi của Trần Khoát, cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng an toàn. Nếu cô một mình đi tìm một nam sinh thì chắc chắn không đến mức bị thiệt, nhưng muốn chiếm thế thượng phong thì cũng không dễ gì. Cô kéo lớp trưởng theo đứng gác, thế này cũng không có quá đáng gì đâu nhỉ?
“Ngô Sảng, có người tìm cậu!” Cô bạn tóc ngắn gọi một tiếng.
Chương Vận Nghi âm thầm quan sát.
Một nam sinh trông vô cùng bình thường bước ra. Giây phút bốn mắt chạm nhau, quả nhiên cậu ta theo bản năng định quay người bỏ chạy. Nhưng sao cậu ta có thể nhanh hơn Chương Vận Nghi đã chuẩn bị sẵn sàng được chứ? Cô lập tức túm lấy cậu ta, kéo ra ngoài.
Cậu ta cũng không nhanh bằng Trần Khoát mặc dù đang đứng ở cửa trước nhưng lòng lại hướng về cửa sau.
Bản thân Trần Khoát cũng không nhận ra rằng giờ phút này nhịp tim của mình đang tăng lên. Dù sao thì “bắt trộm” trong năm cuối cấp cũng là chuyện khá k1ch thích mà.
Anh nhanh chóng bước tới, cùng Chương Vận Nghi không nói hai lời kéo Ngô Sảng ra khu vực cầu thang vắng vẻ.
Ngô Sảng hoảng hốt đến mức không thể kêu lên nổi. Đôi tình nhân này muốn làm gì đây?
Chương Vận Nghi hoàn toàn không cho cậu ta cơ hội mở miệng, lập tức chất vấn: “Cậu là Ngô Sảng có đúng không? Chính cậu đã nói linh tinh với Lý Gia Việt đúng không? Kỳ lạ thật, tôi có quen cậu sao?” Cô đưa tay chỉ Trần Khoát, “Cậu ấy có quen cậu không? Chúng tôi đều không quen biết cậu, vậy cậu nói xem, con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi với cậu ấy đang ở bên nhau?”
Một tràng chất vấn liên tiếp khiến Ngô Sảng hoàn toàn đơ người.